VỢ YÊU BẢO BỐI CỦA LỤC TỔNG

Chương 728

“Không giống nhau, chúng ta chỉ chung sống ba tháng, mà tôi và Nhã Thanh ở bên nhau bốn năm rồi, chúng tôi còn có con, đó là một gia đình thật sự.” Cô cúi đầu nói, đối với cô, gia đình quan trọng hơn bất kỳ thứ gì.

Trong miệng Lục Lãnh Phong như chứa một miếng Hoàng Liên, cảm giác đắng chát không cách nào miêu tả được lan tràn từ đầu lưỡi đến nội tạng.

Anh trầm lặng rồi, im lặng rất lâu rất lâu.

Ngũ quan vô cùng hoàn mỹ của anh vặn vẹo, như đang trải qua một phen vật lộn vô cùng phức tạp, cực kỳ mâu thuẫn lại hết sức đau khổ.

Sau hồi lâu, anh nói ra vài chữ rất yếu ớt: “Em đi đi.”

Hy Nguyệt ngây người, sợ rằng bản thân đã nghe lầm: “Anh thật sự sẵn lòng thả tôi đi sao?”

“Nhân lúc tôi còn chưa thay đổi chủ ý, mau chóng đi đi.”

Anh đứng dậy, quay người đi, đưa lưng về phía cô, hốc mắt dần đỏ lên.

Hy Nguyệt không thấy được, anh đã chôn giấu tất cả nỗi đau trong hình bóng, một người chấp nhận im lặng, âm thầm chịu đựng.

“Lục Lãnh Phong, cảm ơn anh đã bằng lòng bỏ qua cho tôi.” Cô xoay người đi về phía bên ngoài, bước chân không có một chút chần chừ.

Trong phút chốc cánh cửa bị đóng lại, một giọt nước mắt từ đáy mắt Lục Lãnh Phong chảy xuống.

Anh biết một khi buông tay là lạc mất cả đời.

Anh đã tác thành cho cô, nhưng không cách nào tác thành cho bản thân.

Lục Lãnh Phong xông đến trước quầy rượu, cầm một chai rượu Whisky, rót vào cổ họng không chút kiêng dè.

Trái tìm của anh rất đau, nỗi đau không thể chịu đựng được, đau như sắp chết đi, anh cần sự gây mê của cồn, nếu không nhất định không chịu đựng nổi nữa.

Trong dạ dày của anh nóng như lửa, còn kèm theo co rút kịch liệt.

Nhưng anh không quan tâm chút nào, giống như tự sát, đổ cả chai rượu vào như thể thứ uống vào không phải rượu, mà là nước.

Sắc mặt của anh nhợt nhạt đến đáng sợ, không còn chút máu nào, ngay cả khóe môi cũng trắng toát.

Trước mắt anh đều là bóng dáng của Hy Nguyệt, rối rắm lộn xộn.

Anh vươn tay ra, muốn bắt lấy bọn họ, nhưng bọn họ trượt mất từ đầu ngón tay anh như âm hồn.

Anh lảo đảo muốn đuổi theo, trước mắt tối sầm, anh té ngã trên đất, một ngụm máu phun ra từ ngực…

Một nơi khác của Thành Đô, Hứa Nhã Thanh dẫn người lục soát toàn thành phố, tìm Hy Nguyệt gần một ngày một đêm rồi.

Lòng anh ta nóng như lửa đốt, như kiến bò trên chảo nóng, cho dù bắt cóc cũng phải gọi điện thoại đến rồi.

Lúc Hy Nguyệt trở lại yếu ớt và nhếch nhác.

Anh ta lao qua điên cuồng, ôm cô vào trong lòng.

“Em đi đâu vậy? Đã xảy ra chuyện gì?”

“Là Lục Lãnh Phong…” Giọng của cô rất thấp, giống như tiếng muỗi, lời sau đó chưa nói ra, nhưng Hứa Nhã Thanh đã hiểu, toàn thân trải qua co rút dữ dội.

Tối hôm qua, anh ta từng nghĩ có thê liên quan đến Lục Lãnh Phong, nhưng không thể khẳng định, không ngờ thật sự là anh.

Bình luận

Truyện đang đọc