VỢ YÊU BẢO BỐI CỦA LỤC TỔNG

Chương 1750

Cô chắc chắn, người phụ nữ đó là sự tồn tại đặc biệt trong trái tim anh, cô ta là người phụ nữ đầu tiên trong đời anh.

Đây giống như một mối tình đầu phức tạp, khó quên.

Lúc đầu, anh rất mềm lòng không gì sánh bằng trước điệu bộ giả dối của Hy Mộng Lan, tất cả những sự chiều chuộng, đã đủ chứng minh điều này.

“Lục Lãnh Phong, anh nói thật cho em biết, anh còn đang nghĩ đến người phụ nữ kia sao?”

Lục Lãnh Phong nghẹn lại, cách suy nghĩ người phụ nữ ngốc này khác hẳn, luôn ở một tần số khác với anh.

“Anh là yêu cầu em nghĩ cho kỹ, tại sao cô ta không khuyến khích người phụ nữ đó làm phiền.”

“Tại sao?” Cái đầu của Hy Nguyệt có chút xưng lên, cứ nghĩ đến trong lòng anh là người phụ nữ khác, miệng dường như tràn ngậm vị chua, vị chua chua nồng nặng lan từ đầu lưỡi truyền đến tất cả các dây thần kinh, khiến cô ảo não mất khả năng suy nghĩ.

Lục Lãnh Phong hít một hơi thật sâu, hôm nay người phụ nữ ngu ngốc kia hẳn là bị thụt lùi IQ nghiêm trọng, sững sờ, xuất thần.

“Chẳng lẽ đây là người phụ nữ mà chị ta không lợi dụng được?”

Hy Nguyệt khịt mũi: “Tuy rằng lúc đó cô ta không nguyện ý, nhưng nếu biết đối phương là anh, cô ta nhất định sẽ vui vẻ, nôn nóng đưa tận cửa.”

Lục Lãnh Phong kéo cô vào vòng tay của mình, ngăn cô lượn qua lượn lại một cách hấp tấp trước mặt anh.

“Cô gái ngốc này, nếu là em thì em có vui không?”

Cô hơi sửng sốt một chút, “Ý của anh là, cô ta đã đi mê hoặc người phụ nữ kia, nhưng mà người phụ nữ đó lại vô cùng tỉnh táo, không bị cô ta xúi giục?”

Lục Lãnh Phong xoa đầu cô nói: “Em hãy từ từ suy nghĩ đi.” Hôm nay bộ não ngu ngốc này không mở mang được, dù có gợi ý cách mấy cũng vô dụng.

Hai mắt to đen láy của cô đảo quanh vài vòng, như đang suy nghĩ điều gì đó, lộ ra vẻ nhẹ nhõm, “Em nghĩ rằng rất có thể, người phụ nữ đó đã không sinh cho anh một đứa con ngoài giá thú, bằng không, cho dù cô ấy có đứng đắn thế nào đi chăng nữa, thì cũng sẽ đến tìm anh thôi. Mà Hy Mộng Lan cũng sẽ lợi dung chuyện này mà làm ầm ĩ, khiến em cũng không yên. ”

Lục Lãnh Phong nâng cằm cô ấy lên, “Bây giờ, em có thể yên tâm rồi đúng không, không có hở chút là đổ oan cho người ta nữa đúng không?”

Cô bĩu môi, “Kiều An là Kiều An. Người phụ nữ này là người phụ nữ này. Nó hoàn toàn khác biệt. Chuyện của Kiều An, cho dù anh có sử dụng 10.000 tấn bột giặt đi chăng nữa, cũng không thể tẩy trắng cho nó.”

Trong lòng Lục Lãnh Phong đang vô cùng rối, trước mắt anh như có quạ đen bay qua, “Vấn đề của Kiều An, anh cũng vô tội. Một ngày nào đó, anh sẽ đích thân chứng minh cho em.”

Nội tạng của cô như bị thắt lại.

Sẽ có một ngày như vậy sao?

Không, sẽ không.

Khi anh ấy đi làm xét nghiệm quan hệ cha con, các bằng chứng đã vô cùng đanh thép rồi.

Khi đó, nhất định có biến động.

“Ma vương Tu La, anh được thừa hưởng gien của bố anh, vương vấn tình cũ, lại bị Kiều An, một con tiện nhân lợi dụng. Em thật sự nghi ngờ hai người các anh sẽ như bố anh và Tư Mã Ngọc Như, để phần đời còn lại của em không một giây phút nào được yên bình. ”

 

Bình luận

Truyện đang đọc