VỢ YÊU BẢO BỐI CỦA LỤC TỔNG

Chương 1760

“Ngay sau khi cậu được gả vào nhà họ Lục không lâu, khoảng đầu tháng 6. Tớ đến nhà hàng tìm Yến Tư và gặp chủ nhân ban đầu. Anh ta nói Yến Tư đã đưa cho anh ta hai tỉ và mua cửa hàng. Tớ đã hỏi chủ quán Yến Tư mang bao nhiêu tiền, bố mẹ cô ấy đưa cho cô ấy à? Ông chủ nói cô ấy trúng số và giàu lên sau một đêm, tớ liền đến gặp Yến Tư và muốn hỏi cô ấy đã mua vé số ở chỗ nào, vé gì, nhưng cô ấy luôn tỏ ra kiểu giấu tớ và không chịu nói”. Lưu Hải An nhớ lại.

Hy Nguyệt mím môi, ánh mắt dần dần tối sầm lại.

Đầu tháng sáu!

Vào thời điểm đó, Hy Mộng Lan giả làm một phụ nữ trong khách sạn và chuyển vào gia đình họ Lục một cách hoành tráng.

Thật là trùng hợp!

Cô ta đưa cho Tôn Yến Tư ba tỉ rưỡi, rốt cuộc là để làm gì?

Mua sắm xong, trời đã về đêm.

Lục Lãnh Phong buồn chán khi ở nhà một mình, trong nhà yên lặng, như thể anh là người duy nhất còn lại trên thế giới này. Khi nhìn thấy cô bước vào cửa, anh có thể cảm nhận được sức sống xung quanh mình.

“Cô gái ngốc này, chuyện của Hy Mộng Lan khó giải quyết lắm hay sao, mà khiến em mất cả ngày trời vậy?”

Hy Nguyệt khịt mũi: “Em gặp rắc rối với Hy Mộng Lan, chẳng phải là anh gây ra sao. Nếu ngay từ đầu anh không từ chối cô ấy một cách kiên quyết và dứt khoát, anh không nói chuyện với cô ấy, nếu cho cô ta hi vọng, cô ta cũng chẳng biến thành một người điên, còn giết người nũa. ”

Lục Lãnh Phong đổ mồ hôi dữ dội, cảm giác như bị bắn ngay khi nằm xuống.

“Em đang tính báo thù muộn đúng không?”

“Làm sao em dám tính sổ với Ma vương Tu La, em chỉ nói sự thật mà thôi.” Cô phồng hai má “Dù không muốn thừa nhận nhưng anh có quyền thừa kế. Khi kết hôn, anh không để ý đến vợ mình. Mà lại dây dưa không dứt với người phụ nữa khác. ”

Lục Lãnh Phong nhíu mày, “Cô gái ngốc, em càng ngày càng tự phụ rồi.”

“Lời thật mất lòng.” Cô tức giận nhìn anh rồi ngồi trên sô pha.

Lòng người như một bức tường, cứ cắm cây đinh vào, rút ​​ra thì sẽ luôn có lỗ thủng, dù có sửa chữa thế nào thì cũng chỉ che đậy được cái xấu bên ngoài, còn bên trong thì vết sẹo mãi hiện hữu.

Lục Lãnh Phong hiểu sự thật này, bà đã dạy anh đạo lí này từ khi anh còn nhỏ.

Lúc đầu, anh đã làm tổn thương cô gái ngốc nghếch này quá sâu sắc, nên cho đến bây giờ, trái tim cô nửa mở nửa khép lại với anh, cô vẫn chưa hoàn toàn mở lòng đón nhận anh, cũng không hết yêu anh và tin tưởng anh.

“Cô gái ngốc, em không nhớ được cái tốt của tôi, toàn đem chuyện xấu lật ra thôi!”

Cô nhún vai, “Con người ta thật kỳ lạ. Những chuyện vui vẻ thì luôn dễ quên, nhưng những chuyện đau lòng thì có thể nhớ rõ. Ví dụ như anh, từ nhỏ đến lớn đều nhớ mỗi mâu thuẫn, oán hận của họ, nhưng lại không nhớ lúc họ yêu nhau. ”

Mặt Lục Lãnh Phong tối sầm lại, “Giữa bọn họ không có tình yêu, lẽ nào chúng ta cũng không có sao”

Cô nhăn mặt, “Đúng vậy, hiện tại chúng ta không phải là đang rất tốt sao? Ngoại trừ khoảng thời gian đó, ngoại trừ Kiều An và đứa con ngoài giá thú của anh, mọi thứ khác đều ổn.”

Lục Lãnh Phong nghẹn ngào dữ dội, anh ấy không thể thay đổi quá khứ, và anh ấy không thể giải thích việc của Kiều An. Hai rào cản này e là họ sẽ vượt qua không nổi.

“Nếu em có thể quên đi hai thứ này, thì tốt quá rồi.”

Bình luận

Truyện đang đọc