VỢ YÊU BẢO BỐI CỦA LỤC TỔNG

Chương 332

Lục Lãnh Phong là hóa thân của ác quỷ Tu La, là Lucifer đầu thai trở về. Cô không hầu hạ nổi, nếu ở lại lâu, sớm muộn gì cũng sẽ bị anh hành hạ đến chết.

“Chị họ, chị dự định ở lại thành phố Long Minh này sao?”

“Đúng vậy, ngay từ đầu chị đã dự định đến thành phố Long Minh để phát triển. Giang Thành của chúng ta thuộc dạng đô thị loại 3, sao có thể sánh bằng đô thị loại 1 như thành phố Long Minh này chứ. Đương nhiên là phát triển ở thành phố Long Minh tốt hơn rồi.”

Hy Mộng Lan hừ nhẹ một tiếng ở trong lòng, muốn đuổi cô ta đi sao, không có cửa đâu.

Vốn dĩ nhà họ Lục phải là nhà chồng của cô ta, Lục Lãnh Phong là chồng của cô ta mới đúng. Một vật thay thế như cô mà muốn ăn vạ không đi sao, nằm mơ.

Hy Nguyệt mấp máy môi: “Bác gái đã trở về chưa?”

Hy Mộng Lan gật đầu: “Trở về rồi.” Mẹ quay lại để tiếp tục gây gổ với nhà chú hai, buộc bọn họ phải gọi cô trở về, nếu không tuyệt đối sẽ không bỏ qua.

Hy Nguyệt nhấp một ngụm cocktail nhỏ, nói: “Thôi, em phải đi về đây, em có lệnh cấm, ban đêm không thể ở bên ngoài quá lâu.”

Tính tình của Đại Ma Vương rất hay gắt gỏng. Nếu cô đi về trễ, không chừng sẽ lại trừng phạt cô.

Trong mắt Hy Mộng Lan lóe lên một ánh sáng lạnh lùng tối tăm và quỷ quyệt. Cô ta nhếch môi, nở nụ cười dịu dàng thân thiện: “Em ấy, nhớ phải bảo trọng thân thể biết chưa, em gầy quá.”

Hy Nguyệt vừa về đến nhà đã nhìn thấy Lục Lãnh Phong ngồi ở trên ghế sa lon trong phòng khách với vẻ mặt bực bội.

“Tôi trở về sớm mà, không vi phạm quy định.” Cô vội vàng nói.

Anh thở phì phò vang lên tiếng “Hừ”, xoay người đi lên lầu.

Cô yên lặng đi theo đằng sau anh giống như một con thú nhỏ.

“Hy Mộng Lan hẹn gặp mặt cô để thương lượng à?”

Cô lấy ra một hộp sữa bò từ bên ngoài băng, rót hai cốc sữa, sau đó đi vào phòng rồi đưa một cốc cho anh.

“Anh cảm thấy chị tôi thế nào?” Cô không trả lời vấn đề của anh, hỏi ngược lại một câu.

“Tốt hơn cô, chí ít vẫn trong sạch.” Anh cười mỉa mai một tiếng, giống như đang cố tình dè bỉu cô.

Vẻ u sầu lướt thoáng qua đôi mắt của cô: “Vậy vì sao anh không đổi?”

“Là cô quỳ xuống cầu xin tôi, cho nên tôi mới miễn cưỡng ban ơn, cho cô thêm một cơ hội.” Đôi mắt đào hoa hoàn mỹ của anh mở ra khép lại, thản nhiên nói.

“Tạ chủ long ân.” Cô nắm chặt tay trái rồi dùng tay phải bao lấy nắm đấm bên tay trái, chắp hai tay để trước ngực giống động tác làm lễ ngày xưa, thở dài.

Anh nhàn nhạt liếc nhìn cô, trong mắt hiện lên vẻ khinh thường của người bề trên nhìn xuống người bề dưới, nói: “Cơ hội chỉ có một lần, có thể thành công hay không đều dựa vào biểu hiện của cô.”

“Nô tỳ nhất định sẽ nắm chắc cơ hội này.” Cô nói bằng giọng điệu khiêm tốn xen lẫn mấy phần trêu chọc.

Anh đứng, đi tới bên giường: “Hôm nay cô ở phía trên, biểu hiện cho tôi xem.”

“… Vâng.” Cô kêu khổ thấu trời ở trong lòng.

Buổi tối hôm nay, Lục Lãnh Phong rất bất mãn.

Bình luận

Truyện đang đọc