VỢ YÊU BẢO BỐI CỦA LỤC TỔNG

Chương 1798

Lục Vinh Hàn gọi điện thoại cho dì Mai quản gia, nhưng dì Mai nói là Tư Mã Ngọc Thanh chưa từng đến đấy.

Tư Mã Ngọc Như không tin: “Không được, em phải đến thẳng đó xem. Bây giờ toàn bộ nhà họ Lục đều thuộc sự quản lý của Hy Nguyệt, nếu cô ta không cho dì Mai nói thì dì Mai cũng không dám nói.”

Lục Vinh Hàn giữ chặt vai cô ta, nói: “Cô đi cũng vô ích thôi, bảo vệ sẽ không cho cô vào đâu. Chi bằng để tôi đi thì hơn.”

“Bọn họ giấu con trai em, dựa vào đâu không cho em vào?” Tư Mã Ngọc Như giận đùng đùng.

“Còn chưa chắc có phải thằng bé ở nhà họ Lục không mà.” Lục Vinh Hàn khoác áo đi ra ngoài.

Lúc này, mọi người trong biệt thự nhà họ Lục đều đã ngủ say.

Hy Nguyệt đang say giấc trong vòng tay của Lục Lãnh Phong.

Cô không có bất kỳ triệu chứng như những thai phụ khác, ăn ngon ngủ ngon, khiến Lục Lãnh Phong cảm thấy được an ủi một chút.

Nếu không, anh sẽ càng thêm chán ghét đứa nhỏ không mời mà đến này.

Lục Vinh Hàn bị bảo vệ chặn lại.

“Giám đốc Lục, không phải chúng tôi không cho, mà là cậu chủ đã dặn kỹ ngài cũng phải hẹn trước như những vị khách khác vậy. Giờ đã muộn rồi, cậu mợ chủ đều đã ngủ cả rồi, ngài hãy quay về đi.”

Lục Vinh Hàn chịu đả kích cực lớn.

Tuy rằng bà cụ Lục không đuổi ông ấy ra khỏi nhà họ Lục, nhưng trong mắt mọi người ông ấy đã không còn là người nhà họ Lục nữa rồi.

“Hôm nay Ngọc Thanh có đến đây không?”

Bảo vệ kiểm tra danh sách khách đến một lượt rồi đáp: “Không có ghi nhận cậu chủ Ngọc Thanh có đến và đi, cậu chủ Tư Mã cũng là khách, nếu như cậu ấy đến nhất định phải hẹn trước. Tôi tra cứu chỗ danh sách này thì không có ghi nhận cậu ấy có hẹn trước hay ra vào gì cả.”

Lục Vinh Hàn không còn gì để nói, chỉ đành quay về nhà trước rồi tính tiếp.

Nhưng ông ấy vẫn ôm một tia hi vọng, cũng có khả năng mấy đứa nhỏ giấu Ngọc Thanh đi rồi mang vào, trước đây bọn nó cũng từng làm chuyện như vậy rồi.

“Cậu nói lại với mợ chủ ngày mai tôi lại tới.”

“Vâng.” Bảo vệ đáp.

Hôm sau lúc đang dùng bữa sáng, dì Mai đến nói chuyện Lục Vinh Hàn đến cho Hy Nguyệt nghe.

Lục Lãnh Phong ngồi ở bên cạnh bất giác nhíu mày: “Nói với ông ấy không có chuyện quan trọng thì đừng làm lãng phí thời gian của chúng tôi.”

“Nghe bảo vệ nói hình như ông ấy đang tìm cậu chủ Ngọc Thanh.” Dì Mai nói.

Hy Nguyệt ngơ ngác: “Không thấy Ngọc Thanh đâu sao?”

“Không liên quan đến em.” Ánh mắt của Lục Lãnh Phong lạnh băng, giống như cái lạnh ở Bắc Cực cuốn bay tất cả mọi thứ.

“Không được, ngộ nhỡ Ngọc Thanh xảy ra chuyện gì thật thì sao?” Hy Nguyệt giận dữ liếc anh: “Dì Mai, chút nữa ông chủ đến thì cho ông ấy vào nhé!”

Sau khi dì Mai ra ngoài, Lục Lãnh Phong búng vào trán cô: “Em là đồ vô lương tâm.”

Hy Nguyệt nhăn mặt đáp: “Chuyện của người lớn đừng làm ảnh hưởng đến trẻ con, em luôn đối xử với Ngọc Thanh như em trai ruột mà.”

Bình luận

Truyện đang đọc