VỢ YÊU BẢO BỐI CỦA LỤC TỔNG

Chương 172

Anh đẩy cửa đi ra ngoài.

Cô đột nhiên nằm rạp xuống đất giống như một quả cầu bị xì hơi.

Người nên gả cho anh ta cũng không phải là mình. Anh ta vốn nên là anh rể của mình mới đúng.

Nếu như đổi thành Hy Mộng Lan thì có lẽ cuộc sống của chị ta sẽ tốt hơn cô nhiều nhỉ.

Dù sao từ nhỏ chị ta đã được dạy dỗ theo tiêu chuẩn của con dâu nhà giàu, đi học ở trường học quý tộc, ăn mặc đều là hàng hiệu. Mà cô thì mãi chỉ là một con gà đất nuôi thả mà thôi.

Đến cùng là Hy Mộng Lan đã đi đâu rồi?

Cô hy vọng chị ta về để giúp cô thoát khỏi bể khổ này. Lại sợ chị ta về rồi thì số tiền sính lễ kia sẽ biến mất.

Suy nghĩ mâu thuẫn như thế khiến cho cô không nhìn thấy một chút hy vọng nào.

Thứ hai.

Hy Nguyệt chính thức đi tới bộ phận thiết kế của Leas báo danh.

Cô tin rằng mình có thể thay đổi khi làm việc ở đây, nhưng không ngờ rằng mới vào cửa đã gặp được người quen.

Tiêu Ánh Minh cũng không nghĩ rằng Hy Nguyệt sẽ tới đây làm việc, cô cũng không nghĩ rằng Tiêu Ánh Minh sẽ ở đây!

Oan gia ngõ hẹp!

“Trùng hợp thật đấy cô Tiêu nhỉ?” Hy Nguyệt cất lời chào một cách lễ phép. Bầu trời trong xanh trên đỉnh đầu xuất hiện một áng mây đen.

Tiêu Ánh Minh là nhà thiết kế chính thức, còn cô chỉ là trợ lý mà thôi. Bốn bỏ năm lên thì Tiêu Ánh Minh cũng chính là cấp trên của cô.

“Có phải là Anh Lãnh Phong hay đi ra ngoài quá nên cô không chịu được sự cô đơn mà mò tới đây rồi?” Cô ta nói một cách đùa cợt.

“Ở đây chẳng có ai biết thân phận của tôi cả, tôi tin rằng cô cũng không hy vọng để cho người khác biết có đúng không?” Hy Nguyệt nói rồi nhún vai.

Lời nói này của Hy Nguyệt đâm trúng tim đen của Tiêu Ánh Minh.

Cô ta vẫn luôn khoe khoang mối quan hệ giữa mình và Lục Lãnh Phong.

Trong bộ phận thiết kế có không ít người cho rằng cô ta sẽ là bà chủ tương lai, vẫn luôn đối xử với cô ta rất cung kính. Nếu như để cho người khác biết rằng Lục Lãnh Phong đã kết hôn rồi thì chẳng khác nào cô ta sẽ bị đem ra làm chuyện cười cả.

Tiêu Ánh Minh còn đang nghĩ nên làm như thế nào để Hy Nguyệt ngậm miệng rồi giấu diếm thân phận của cô ta, không ngờ cô ta lại chủ động mở miệng rồi.

“Cô tự hiểu như thế là tốt. Leas là một nơi dựa vào năng lực, ghét nhất là người có quan hệ thân thích.”

“Hy vọng từ giờ về sau chúng ta có thể chung sống hòa thuận.” Hy Nguyệt mỉm cười rồi nói.

Tiêu Ánh Minh đánh giá cô một lượt. Mặc dù cô ta luôn cảm thấy mình đẹp hơn Hy Nguyệt, ăn mặc thời trang hơn Hy Nguyệt. Nhưng không thể nào phủ nhận nét đẹp của cô là không thể nào che giấu, đó là một vẻ đẹp siêu phàm, không cần bất kỳ son phấn nào bù đắp.

Thứ mà Tiêu Ánh Minh có thể chỉ trích chỉ còn mỗi bộ quần áo này mà thôi.

“Cô Hy à, bộ đồ cô mặc là thiết kế năm ngoái của Chanel. Một nhà thiết kế mặc trang phục quá thời thì làm sao có thể thiết kế ra tác phẩm tốt được chứ?”

Hy Nguyệt vì tiết kiệm tiền nên cô đã mua những phong cách của Chanel, hơn nữa bộ đồ này còn là đồ cũ.

Bình luận

Truyện đang đọc