VỢ YÊU BẢO BỐI CỦA LỤC TỔNG

Chương 2196

Lạnh lùng cao ngạo của anh đều do sau này tạo thành.

Đứa bé lớn dần không thể tách rời hoàn cảnh một gia đình tốt đẹp, có lẽ vì thơ ấu thiếu hụt hạnh phúc, Lục Lãnh Phong mới đặc biệt quan tâm đứa bé, vẫn luôn ở bên cạnh đứa bé.

Anh không muốn con mình lặp lại bi kịch thời thơ ấu của mình.

Túi sữa nhỏ vươn tay về phía bố, mỗi lần uống sữa xong, bố đều ôm cậu nhóc kể chuyện, cậu nhóc nghe một lát sẽ ngủ thiếp đi.

Lục Lãnh Phong cười khẽ ôm lấy cậu nhóc: “Lại kể chuyện tiếp, ngày hôm qua còn chưa kể xong chuyện thăm dò hệ ngân hà, hôm nay chúng ta sẽ nói tiếp.”

Túi sữa nhỏ mở to mắt nhìn anh, đã tiến vào trạng thái im lặng nghe kể chuyện.

Tuy mới đầu bố không hoan nghênh cậu nhóc tới, nhưng mà nhu thuận của cậu nhóc nhanh chóng hòa tan trái tim của bố, có người bố nào không thích đứa bé thông minh nhu thuận?

Trong phi thuyền, bọn nhỏ đang ở trạng thái mất trọng lượng trong khoang thuyền.

Tư Mã Ngọc Thanh lộn nhào, mừng rỡ cười ha ha: “Chú cảm thấy bây giờ cơ thể chú nhẹ như chim yến, đều không cần giảm béo nữa.”

Lục Sênh Hạ ném một quả bóng cho cậu bé: “Em đã thành công giảm được năm cân, phải tiếp tục cố gắng, không thể bỏ dở nửa chừng.”

Tư Mã Ngọc Thanh cười ha ha: “Em phát hiện ra một bí mật rất trọng đại, không phải em quá nặng, mà là lực hấp dẫn của địa cầu quá lớn. Nếu lực hấp dẫn của địa cầu nhỏ thêm chút nữa thì tốt, như vậy em sẽ có dáng người đạt tiêu chuẩn.”

“Cháu cảm thấy nếu lực hấp dẫn quá nhỏ, chúng ta chắc chắn đều biến thành người khổng lồ, giống y như khủng long.” Kiến Dao ngọt ngào ngây thơ nói.

“Có khả năng này, nếu thường xuyên sống trong trạng thái mất trọng lượng, có phải sẽ cao thêm hay không?” Tư Mã Ngọc Thanh tò mò hỏi.

“Không biết, dù sao thường xuyên mất trọng lượng sẽ ảnh hưởng tới cơ thể, em muốn đi ngủ còn không thể nằm trên giường được, chỉ có thể ngủ như thế này thôi.” Lục Sênh Hạ nói.

Hứa Kiến Quân và Kiến Diệp nghịch bọt nước nhỏ ở trước mặt.

“Giọt nước sẽ không rơi xuống đất, chơi thật vui.” Kiến Diệp vui vẻ vỗ tay.

“Mọi người phải cẩn thận, chú ý an toàn.” Lục Sênh Hạ dặn dò.

“Đã biết, cô út.” Kiến Diệp gật đầu.

Tư Mã Ngọc Thanh dùng chân nhẹ nhàng giẫm lên cái bàn, bay tới “trần nhà”: “Chị họ, đã quên nói với chị, buổi chiều dượng sẽ tới đây, buổi sáng dượng đã gọi điện cho em.”

“Thật tốt quá, phải khiến ông ấy và anh cả ở chung hòa thuận mới được.” Lục Sênh Hạ hơi nhếch miệng cười giảo hoạt.

Chuyện cô ấy cần phải làm, chính là khiến anh cả và bố làm lành với nhau.

Tư Mã Ngọc Thanh trôi tới, vỗ bả vai cô ấy: “Chị họ, chị rất hi vọng dượng sẽ về nhà họ Lục ở, đúng không?”

“Ừm, bố về nhà họ Lục ở, em có thể ở cùng bọn chị mỗi ngày rồi.” Lục Sênh Hạ nói.

“Thật vậy sao? Vậy thì tốt quá.” Đôi mắt Tư Mã Ngọc Thanh sáng lên: “Anh Lục sẽ tha thứ cho dượng sao?”

Bình luận

Truyện đang đọc