Chương 541
Hy Mộng Lan cùng Lục Kiều Sam đi lên tầng hai, hai cô phải cùng nhau ăn mừng thật tốt.ss
Đứa trẻ của Hy Nguyệt cuối cùng cũng mất, im hơi lặng tiếng mà mất.
“Đứa ngu xuẩn đó còn tưởng đến kinh nguyệt, nhưng thật ra là sinh non.” Lục Kiều Sam khua chân múa tay, cười không khép được miệng.
“Tôi nghe nói có vài người phụ nữ khi sinh non, sau này sẽ không sinh được con nữa, hy vọng ông trời phù hộ, cô ta sẽ giống như vậy.” Hy Mộng Lan cười hung ác.
Hy Nguyệt sẽ không còn cơ hội sinh con nữa, cô ta nhất định sẽ làm cho cô không thể sinh con được nữa, sau này con của Lục Lãnh Phong đều là cô ta đẻ, cũng chỉ có con của cô ta mới có thể người thừa kế tương lai của nhà họ Lục mà thôi.
Hy Nguyệt đi vào nhà vệ sinh, cầm lọ tương làm giả máu mua được ở tiệm bánh mì, mén vào thùng rác, tạo kinh nguyệt giả.
Chỉ cần Hy Mộng Lan và Lục Kiều Sam nghĩ rằng đứa trẻ sinh non, thì sẽ không làm hại đứa bé nữa.
Trước khi chưa lộ ra bụng bầu, cô có thể tạm thời bình an vô sự.
Từ phòng vệ sinh đi ra, cô gặp phải Lục Lãnh Phong.
Anh ta vừa vào cửa, Quân nói chuyện này nói cho anh.
“Kỳ kinh nguyệt đến rồi sao? Anh hỏi han, giọng điệu thờ ơ, giống như thuận miệng hỏi han, không quá quan tâm.
“Ừ.” Cô gật đầu.
“Đúng là già mồm, được voi đòi tiên.” Anh hừ nhẹ một tiếng, mang mấy phần giễu cợt, còn có mấy phần tức giận.
“Chỉ là rối loạn nội tiết, con gái thường sẽ như vậy.” Cô bĩu môi, nói qua loa.
“Chăm sóc nghỉ ngơi tốt cho tôi.” Đưa tay anh ta tới, vuốt nhè nhẹ trên bụng cô.
Cô kìm nén nuốt nước bọt, nếu để cho anh biết, trong bụng cô có một sinh mạng nhỏ, không biết sẽ phản ứng như thế nào nữa.
Chắc là sẽ rất vui.
Suy cho cùng anh cũng chỉ đối xử với cô như một công cụ sinh sản mà thôi.
Cô phát huy tác dụng, anh tất nhiên sẽ rất hài lòng.
Trước bữa tối, Hy Mộng Lan đánh một khúc dương cầm góp vui cho mọi người.
Muốn thể hiện mọi thế mạnh của cô ta.
Cô ta quả thật đa tài đa nghệ, cử chỉ tao nhã, hành động thích đáng.
Dù sao trường cô học là trường quý tộc, mỗi kì học là ba mươi lăm triệu, trường Hy Nguyệt là trường công lập thông thường, không thể đánh đồng được.
Cô đàn vô cùng tốt, đợi cô đàn xong, Lục Kiều Sam vỗ tay tán thưởng.
“Giỏi quá, Mộng Lạn, đây là khúc nhạc của bài rất khó đó, rất chú trọng kỹ năng, cô đàn rất tốt.”
Nói xong, cô ta đưa mắt nhìn Lục Lãnh Phong, cố ý hỏi: “Lãnh Phong, có phải Mộng Lan đàn rất hay không?”
Lục Lãnh Phong sờ sờ cằm, đây là một loại khẳng định.
Hy Nguyệt ít nhiều gì cũng chịu đả kích.