VỢ YÊU BẢO BỐI CỦA LỤC TỔNG

Chương 864

Nhưng không biết tại sao lúc Túi Sữa Nhỏ nhíu mày suy nghĩ thì lại vô cùng giống với Lục Lãnh Phong.

Nhìn từ xa y như là hai bố con.

Hy Nguyệt dụi mắt, cũng không suy nghĩ nhiều nữa mà chỉ xem như đó là ảo giác của mình.

Mặc dù Túi Sữa Nhỏ còn nhỏ nhưng trí thông minh cao, đánh cờ tướng rất giỏi, nhưng Lục Lãnh Phong cũng không kém.

Túi Sữa Nhỏ còn chưa đạt tới trình độ “trò giỏi hơn thầy”.

Lục Lãnh Phong thấy Hy Nguyệt đi tới thì ngừng lại, giữ im ván cờ rồi để bảo mẫu dẫn Túi Sữa Nhỏ về phòng, ngày mai chơi tiếp.

Hy Nguyệt đi tới bên cạnh quầy bar rồi rót hai ly cocktail không cồn, đưa cho Lục Lãnh Phong một ly.

Trong vấn đề hôn nhân của bọn họ thì dường như Lục Lãnh Phong không hề nói sai, cô không biết là nên vui hay nên buồn.

Lục Lãnh Phong nhấp một ngụm rượu rồi mở miệng hỏi: “Hoa Phi đi rồi à?”

“Thằng bé còn phải đi tới bệnh viện, không thể ở lại ăn cơm tối.” Hy Nguyệt trả lời một cách hời hợt.

Lục Lãnh Phong chỉ vuốt cằm mà không nói gì.

Hy Nguyệt lắc lắc ly rượu trong tay rồi giương mắt nhìn anh: “Anh đừng nhốt tôi ở đây nữa được không? Tôi muốn đi ra ngoài xem một chút, gặp bạn cũ.”

“Bạn cũ gì cơ?” Lục Lãnh Phong nghe thế thì nhíu mày.

Hy Nguyệt nhún vai rồi nói: “Người sống cả đời, dù sao cũng phải có mấy người bạn chứ, người tôi nói đến là anh Tần Nhân Thiên, nghe Phi nói anh ấy giống Thời Thạch như đúc.”

Lục Lãnh Phong lại càng thêm nhíu mày: “Tại sao lại đột nhiên muốn gặp anh ta chứ?”

“Chỉ là tò mò mà thôi.” Hy Nguyệt bĩu môi.

Lục Lãnh Phong hơi mím môi, trong giọng điệu của anh mang theo một chút lạnh lùng: “Có thời gian anh sẽ dẫn em đi ra ngoài một chút.

Lúc này ở Dương Hà, Tần Nhân Thiên vẫn còn đang ở trong văn phòng.

Anh ta không làm việc mà chỉ nằm trên ghế rồi nhìn trần nhà mà ngẩn người.

Bỗng nhiên điện thoại vang lên, là người đàn ông đeo mặt nạ gọi tới.

“Tôi tìm được đóa hoa của anh rồi.”

Tần Nhân Thiên tỉnh táo hơn hẳn: “Cô ấy đang ở đâu?”

“Tôi đã thay anh đi gặp cô ấy rồi.” Người đàn ông đeo mặt nạ cười rồi nói.

Tần Nhân Thiên vô cùng tức giận: “Anh mau nói cho tôi biết cô ấy đang ở đâu!”

“Yên tâm đừng vội, điều anh phải làm là ngồi im đợi tin là được rồi, những chuyện khác cứ để cho tôi.” Người đàn ông đeo mặt nạ nói.

Tần Nhân Thiên vô cùng nóng nảy, giọng điệu cũng không tự chủ được mà nâng cao: “Chuyện của tôi không tới phiên anh nhúng tay, tốt nhất là anh thành thật một chút cho tôi, nếu không đừng trách tôi không khách sáo.”

Người đàn ông đeo mặt nạ chẳng những không có sợ hãi ngược lại còn cười to: “Tôi đã nói cho dù anh có đồng ý hay không thì tôi cũng sẽ nhúng tay vào chuyện này rồi cơ mà.”

Gân xanh trên trán Tần Nhân Thiên nhấp nhô lên xuống: “Anh bớt lo chuyện bao đồng đi, ăn no không có chuyện gì làm!”

Bình luận

Truyện đang đọc