VỢ YÊU BẢO BỐI CỦA LỤC TỔNG

Chương 565

Hy Nguyệt thở dài, anh có thành kiến đối với cô, thành kiến rất nặng, cho nên bất kể cô nói gì đi nữa, anh cũng sẽ không tin tưởng.

“Tôi đói rồi, có thể ăn cơm không?” Cô sờ bụng một cái, bên trong bụng đang kêu, dường như đứa trẻ cũng đang đói.

Lục Lãnh Phong không còn tỏ ra dáng vẻ lạnh lùng như trước nữa, vẻ mặt cũng đã hòa hoãn rất nhiều rồi, nhìn qua thì có vẻ bão đã đi.

“Cô muốn ăn gì?”

Trong lòng cô âm thầm thở dài. Ma quân trở mặt còn nhanh hơn lật sách nữa, cô sớm đã quen với việc này rồi, thấy tâm trạng anh tốt lên liền vội vàng chấp nhận.

“Ăn lẩu nóng đi, có thể được không?”

“Có thể, cô có thể ăn.” Khóe miệng anh nói ra một câu chậm rãi.

“Được rồi ông chủ.” Cô toét miệng cười thành tiếng, lộ ra một hàm răng trắng tinh.

Lục Lãnh Phong gọi điện thoại, lập tức có người đến cửa phục vụ sắp xếp xong xuôi cho bọn họ.

Hy Nguyệt muốn ăn canh hải sản, Lục Lãnh Phong lại bảo canh đó đầy vi khuẩn không rõ.

“Thật là đói quá đi, nhúng mấy miếng thịt bò trước đi.”

Cô chẹp miệng một cái, cầm thìa lên, nhúng trước cho Lục Lãnh Phong một phần rồi lại nhúng thêm một phần cho mình.

Đây là lần đầu tiên cô ngồi ăn lẩu nóng với Lục Lãnh Phong, cảm thấy giống như lần đầu tiên hẹn hò của bọn họ vậy.

Nhưng mà, cô biết, Lục Kiến muốn tìm một người phụ nữ để hẹn hò thì đối tượng chắc chắn không phải là cô.

“Ông chủ, thịt bò nhúng ăn ngon lắm nha, mời ông từ từ thưởng thức.” Cô bỏ thịt bò nhúng lẩu vào trong bát cho anh.

Lục Lãnh Phong rất hài lòng với thái độ ngoan ngoãn của cô, giống như một con báo hoang bị mình thuần phục biến thành một con mèo nhỏ vậy.

“Vẫn còn biết chút cách cư xử của phụ nữ.”

“Thì tôi vốn là phụ nữ mà.” Cô lè lưỡi.

Ngay tại lúc này, điện thoại Lục Lãnh Phong vang lên, là Lục Kiều Sam gọi tới.

Trong lúc đang nghe điện thoại, Hy Nguyệt phát ra một tiếng kêu thảm thiết chói tai.

“Đừng đánh tôi, làm ơn, đừng đánh tôi nữa! Tôi đã bị đánh tróc hết da thịt rồi, nếu anh đánh tôi nữa, tôi sẽ chết đó…” Đôi lông mi dài rậm rạp của cô nhấp nháy tinh nghịch và ranh mãnh, rồi cô hét lên một tiếng xé lòng.

Lục Lãnh Phong bỏ vào miệng cô một quả anh đào, chặn miệng của cô lại, bởi vì cô có chút không tự chủ được.

Lục Kiều Sam gọi điện thoại qua đây chính là vì thăm dò tình huống, nghe được tiếng kêu thảm thương, trong lòng cô ta hết sức sảng khoái.

“Lãnh Phong, em đang làm gì đó? Ai đang kêu lên sao?” Cô ta cố ý hỏi, nhưng thực ra cô ta đã nghe ra đó là tiếng kêu của Hy Nguyệt rồi.

“Em đang dạy dỗ một người phụ nữ không nghe lời mà thôi.” Lục Lãnh Phong nhẹ giọng đáp, giống như đang phối hợp diễn.

“Không nghe lời là nên dạy dỗ, ngàn vạn lần, em không được nhân từ cũng không được mềm lòng.” Lục Kiều Sam là người không thể che giấu suy nghĩ của mình, cảm xúc hiện rõ trên mặt, không giống như Hy Mộng Lan là sói đội lốt cừu, giấu giếm cảm xúc của bản thân, là người đạo đức giả. Lúc này, cô ta không kiềm chế được cảm xúc của mình mà phấn khích bật cười.

Bình luận

Truyện đang đọc