VỢ YÊU BẢO BỐI CỦA LỤC TỔNG

Chương 885

“Ừ.” Cô gật đầu. “Hai ngày trước, em đã gặp kẻ đã bắt cóc em. Anh ta đã đóng giả là Thời Thạch, nhưng em biết anh ta không phải, em nghi ngờ rằng anh ta có thể đang đeo mặt nạ giả hoặc đã phẫu thuật thẩm mỹ, mới có thể giống Thời Thạch y như đúc vậy.”

Lục Lãnh Phong kinh ngạc hỏi: “Sao em không nói sớm với anh?”

“Em không muốn đánh rắn động cỏ, anh ta vẫn chưa biết em đã hồi phục trí nhớ, cho nên chuyện này anh phải giúp em giữ bí mật” Hy Nguyệt trầm ngâm nói.

Lục Lãnh Phong ôm cô vào lòng: “Lát nữa anh sẽ sắp xếp bác sĩ rồi dẫn em đi làm kiểm tra chi tiết.”

“Được.” Cô vùi đầu vào ngực anh.

Ngày hôm sau, Lục Lãnh Phong đưa cô đến bệnh viện, bệnh viện đã gửi một mẫu máu của cô đến trung tâm nghiên cứu vi rút có thẩm quyền nhất trong nước, và một mẫu khác được đưa đến viện nghiên cứu vi rút hàng đầu của nước An Kỳ. Họ có thể sử dụng phương pháp cấy máu để rút ngắn thời kỳ cửa sổ và phát hiện virus.

Lục Lãnh Phong đã sắp xếp cho người âm thầm theo dõi Tần Nhân Thiên.

Khi cô nhắc đến một người giống hệt Thời Thạch, người đầu tiên anh nghĩ đến chính là Tần Nhân Thiên.

Ngày nay, công nghệ in 3D rất phát triển, không khó để tạo ra những chiếc mặt nạ mô phỏng giống hệt nhau, tuy nhiên mỗi người đều có hình dạng khuôn mặt khác nhau, xương cũng khác nhau, đeo mặt nạ vẫn sẽ có chỗ không khớp, hơn nữa sẽ hạn chế sự thoải mái, tạo cảm giác cứng nhắc, nói chuyện cũng không được tự nhiên, rất dễ bị nhìn ra sơ hở.

Phẫu thuật thẩm mỹ tương đối đáng tin cậy hơn.

Nhưng phẫu thuật thẩm mỹ cũng đòi hỏi phải tìm được những người có xương mặt và đặc điểm khuôn mặt tương đồng, và phải trải qua vô số các thao tác điều chỉnh, phục hồi lâu dài mới có thể đạt được.

Trừ khi người này đã lên kế hoạch và bắt đầu lên kế hoạch từ nhiều năm trước, nếu không sẽ rất khó để thực hiện nó.

Tần Nhân Thiên trời sinh có khuôn mặt giống với Thời Thạch, anh ta muốn giả mạo Thời Thạch cũng là chuyện dễ dàng, không cần đeo mặt nạ, càng không cần phải phẫu thuật thẩm mĩ.

Hy Nguyệt nhẹ nhàng vuốt ve phần bụng dưới vẫn bằng phẳng, cô đã quyết định rồi, muốn đánh cược một ván.

Nếu như trong cơ thể cô thật sự có vi rút, nếu như sáu tháng sau thật sự sẽ phát tác, thế cô chỉ đành chấp nhận số mệnh.

Nhưng Lục Lãnh Phong không có bình tĩnh như vậy, cũng không có quyết tâm như vậy.

Cô chính là tử huyệt của anh, một khi động vào sẽ khiến anh mất đi bình tĩnh và lý trí.

Anh rất sợ, trong người cô thật sự có một con virus, anh sợ rằng mình sẽ mất cô.

Anh không dám liều mạng đánh cược.

Buổi tối, khi Hy Nguyệt tỉnh dậy, phát hiện anh không có ở bên cạnh mình.

Cô ngồi dậy nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy anh ngồi dưới gốc cây to trong vườn, chẳng hề nhúc nhích, ánh trăng chiếu bóng anh xuống thảm cỏ, giống như một vết mực tạt ngang.

Trong lòng cô hơi dao động, lại nằm xuống đợi anh quay lại.

Nhưng khi cửa phòng được mở ra, thì trời đã rạng sáng.

Anh dịu dàng nằm xuống bên cạnh cô sợ làm cô giật mình tỉnh dậy, cúi đầu hôn lên trán cô một cái.

Cô mở mắt ra, anh không có quay lại, cô vẫn luôn ngủ say đến mơ màng.

Bình luận

Truyện đang đọc