VỢ YÊU BẢO BỐI CỦA LỤC TỔNG

Chương 506

Dường như Tần Nhân Thiên nhớ tới điều gì đó, anh ta lấy một cây bút cùng với một trang giấy trắng từ trong túi xách ra: “Em đợi một chút, để anh vẽ một thứ cho em xem.”

Cây bút của anh ta sột soạt trên trang giấy trắng, không bao lâu sau một bức tranh đã được vẽ ra.

Trong tranh là một khoảng sân, giữa sân có một gốc cây đại thụ.

“Mấy ngày nay, anh cứ luôn mơ thấy nơi này, em nhìn thử xem, có quen không?”

Cô liếc mắt, cả người cô co rút dữ dội: “Đó là sân của nhà Thời Thạch, trước kia gia đình em cũng sống ở đây, là hàng xóm với nhà Thời Thạch. Gốc cây này là cây sơn trà, mỗi khi quả sơn trà chín, em và anh ấy đều sẽ tới đó hái rồi ăn. Dáng người em thấp, không hái tới được, Thời Thạch sẽ hái giúp em. Anh ấy luôn để lại những quả ngọt nhất và to nhất cho em.”

Cô nghẹn ngào, nước mắt lại rơi xuống, làm ướt đẫm khuôn mặt cô: “Sao anh lại có thể mơ thấy sân nhà anh ấy chứ?”

“Anh đã nói rồi, trên người anh có linh hồn của anh ấy. Nếu chứ anh đã từng đi qua gốc cây đa bên Hồ Nam, vậy nhà Thời Thạch thì sao, chẳng lẽ anh lại chạy đến nhà của anh ấy được chứ sao?”

Anh ta nắm tay cô: “Hy Nguyệt, Thời Thạch đã cảm nhận được em rồi, vậy nên anh ấy đã báo mộng cho anh, bảo anh chăm sóc cho em. Em là người anh ấy yêu quý nhất, anh ấy không hy vọng em bị tổn thương đâu.”

Giọng điệu của anh ta rất chân thành, rất thản nhiên, rất cố chấp, cả trái tim của cô đều bị chấn động rồi, cô lại không nhịn nổi mà bật khóc thảm thiết.

Ngoại trừ Thời Thạch ra, cô sẽ không bao giờ yêu phải ai nữa. Thời Thạch đã chết rồi, tình yêu của cô cũng chết theo.

“Hy Nguyệt.”

Anh ta nhẹ nhàng ôm cô vào lòng: “Thời Thạch không có rời bỏ em, anh ấy vẫn luôn ở bên cạnh em, thứ anh ấy muốn để anh làm, anh đều sẽ làm thay cho anh ấy. Em đừng từ chối anh, được không?”

“Thời Thạch.”

Trong lòng cô có vô số ủy khuất không rõ, vô số đau đớn không nói nên lời và vô số nỗi buồn không tên, chúng gần như bóp nghẹt cô, bóp cô tới chết.

Lời nói của anh ta tựa như một dòng suối ấm áp của sinh mệnh truyền vào cơ thể cô, khiến cho cô có hy vọng và sức mạnh một lần nữa.

Nếu Thời Thạch thực sự vẫn còn đó, nếu linh hồn của anh ấy thực sự dung hòa với linh hồn của Tần Nhân Thiên, vậy thì cô sẽ có dũng khí để tiếp tục sống rồi.

Nhà họ Lục.

Lục Lãnh Phong ở trong sân, đi qua đi lại, cáu kỉnh bực bội.

Anh vừa đi ra khỏi thang máy là đã không nhìn thấy người phụ nữ ngốc kia đâu nữa rồi.

Thế mà cô lại dám không đợi anh, một mình chạy mất, hơn nữa còn không về nhà, chạy đến bặt vô âm tính, càng ngày càng to gan rồi.

Khi Hy Nguyệt bước vào, mây đen khuôn mặt anh dày đặc, tựa như có một cơn cuồng phong bão táp ập đến.

Sự kiên nhẫn của anh kéo dài đến cực điểm, nếu cô mà về muộn thêm một phút nữa thôi, anh nhất định sẽ lao ra ngoài tựa như một con lốc, đi khắp nơi để bắt cô về.

“Đi đâu vậy?” Mấy từ truyền ra từ trong kẽ răng anh.

“Tâm trạng không tốt, ra ngoài thư giãn một chút.” Cô hời hợt nói rồi trực tiếp bước lên lầu.

“Từ nay về sau, chỉ cần có tôi ở đây, cô không được phép tự ý rời đi.” Giọng nói bá đạo, tàn nhẫn, độc đoán của anh truyền đến từ phía sau.

Bình luận

Truyện đang đọc