VỢ YÊU BẢO BỐI CỦA LỤC TỔNG

Chương 744

Cô giật mình mà rùng mình một cái, mở to mắt, liền chạm phải đôi mắt hoa đào mê người của Lục Lãnh Phong.

Cô theo bản năng mà lùi ra sau, “Bệnh của anh còn chưa hết, nên sớm nghỉ ngơi một chút.”

Anh không chút khách khí nhìn chằm chằm cơ thể quyến rũ của cô, một ngọn lửa cháy lên trong đôi mắt sâu thẳm đen nhánh, “Có em ở đây, ngủ quá sớm chẳng phải là phí phạm?”

“Bây giờ quan trọng nhất là anh phải điều dưỡng cơ thể cho tốt, đừng tiêu hao quá nhiều.”

“Điều hoà thích hợp, có thể giúp khôi phục.” Môi mỏng của anh vẽ ra một nụ cười đen tối, duỗi người qua đi vào bồn tắm, bàn tay to thò qua, kéo cô vào lồng ngực.

Cô khẽ đẩy anh ra, muốn từ chối, lại không dám biểu thị rõ ràng.

Trước nhất, bệnh của anh còn chưa khỏi hẳn, không thẻ chọc anh tức giận.

Thứ hai, anh là cọng rơm cứu mạng cô, trừ anh, không có bất cứ một kẻ nào có năng lực mang con cô ra khỏi nhà họ Hứa, để nó theo sống cùng cô.

Lục Lãnh Phong nhíu mày, nắm lấy cái cằm nhọn của cô, ép cô nhìn thẳng vào mình, “Từ giờ trở đi, em phải quyết một lòng theo tôi, đừng có ôm ảo tưởng không có khả năng với bất kì kẻ nào.”

Một ý cười đau buồn chậm rãi hiện ra bên khoé miệng cô, “Dựa theo quy cử nhà họ Lục, tôi phải bị quất 40 roi, từ giờ đuổi khỏi nhà họ Lục, làm gì có tư cách làm vợ anh.”

Lục Lãnh Phong chậm rãi hạ ngón tay, “Có tư cách hay không, tôi định đoạt?”

Cô rũ mắt xuống, hàng mi vừa dài vừa dày, tạo thành một cái bóng u buồn trên mí mắt trắng nõn.

“Tôi làm mất sạch thể diện của anh, còn sinh con với kẻ khác, anh thật sự không ngại sao?”

“Chỉ cần sau này em ngoan ngoãn, tôi sẽ tha thứ cho em.” Anh không hề do dự mà nói.

Cô đã cướp đi tim anh, cướp đi hồn anh. Chỉ cần có thể giữ cô bên cạnh, những thứ khác đều là mây bay, đều có thể không quan tâm, không thèm nghĩ.

“Lục Lãnh Phong…” Một giọt nước mắt chảy giọt xuống khỏi hốc mắt cô, tạo thành một gợn sóng trên mặt nước.

Ông trời, đây là một trò đùa thật lớn với cô. Vòng đi vòng lại, vòng tới vòng lui, thế mà cô vẫn về bên cạnh Lục Lãnh Phong. Có lẽ con khỉ họ Tôn giãy giụa thế nào, chạy trốn thế nào, cũng đã định là không thoát khỏi ngũ chỉ sơn của Như Lai Phật Tổ.

Lục Lãnh Phong hôn cô thật sâu.

Cô không hề kháng cự, nhắm mắt lại, thuận theo mặc cho anh cần gì cứ lấy.

Cuối cùng cô cũng đã trở lại, một lần nữa thuộc về anh.

……

Thành Đô.

Hứa Nhã Thanh thức dậy, anh đang bị nhốt ở trong phòng tạm giam.

Hứa Nhã Phượng nhờ cơ hội đưa cơm, lén lút đi vào.

“Anh, anh còn ổn không?”

“Cái kiểu này của anh còn có thể ổn sao? Hy Nguyệt và thằng bé đâu?”

Hứa Nhã Thanh nhăn chặt mày, bây giờ anh lo lắng nhất là mẹ con Hy Nguyệt.

“Họ bị Lục Lãnh Phong đưa đi.” Hứa Nhã Phượng nói lại một lần từ đầu chí cuối câu chuyện sau khi anh bị đưa đi.

Bình luận

Truyện đang đọc