VỢ YÊU BẢO BỐI CỦA LỤC TỔNG

Chương 839

Trong đêm tối có tiếng huýt sáo, Lục Kiều Sam nghe xong liền quay người lại, nhìn thấy có một bóng người đứng đó, cô ta bước nhanh tới.

“Sợi dây chuyền đâu?” Người

đàn ông đưa chiếc hộp trên tay cho cô ta.

Cô ta cầm lấy mở ra xem: “Anh đã bao giờ phân biệt được thật giả chưa, đừng lấy trộm đồ giả là được.” Người

đàn ông nhún vai: “Tôi chỉ lấy trộm đồ theo địa chỉ mà cô cung cấp. Còn thật hay giả thì tôi không quan tâm.”

Cô ta nghẹn ngào nhìn tên áo đen đầy giận dữ “Nếu là giả thì còn có ích lợi gì?”

“Trong kho chỉ có sợi dây chuyền này. Nếu là giả, thì nhất định là do cô cung cấp địa chỉ sai.” Người đàn ông thản nhiên nói.

Lục Kiều Sam nghe vậy thì vô cùng khó chịu, đang định nói điều gì đó, nhưng cô ta lại nuốt vào. Trên gương mặt chỉ lộ ra vẻ bực bội: “Được rồi, anh đi đi, tôi sẽ tự mình kiểm tra nó.” Người đàn ông nghe vậy thì dừng lại rồi nhanh chóng quay lại đi bộ qua đường.

Xe của anh ta đang đậu trong một con hẻm nhỏ đằng kia.

Anh ta bước đến bên hông xe định mở cửa thì một người đàn ông đeo khẩu trang chạy đến từ đêm tối, giơ bình xịt trên tay xịt mạnh vào người.

Anh ta vội vàng đưa tay lên, cố gắng che miệng và mũi nhưng đã quá muộn, sau hai lần tránh né, cuối cùng cũng ngã ngửa ra đất.

Khuôn mặt của người đàn ông ẩn sau lớp mặt nạ lộ ra một sự giễu cợt ranh mãnh, đó là cách anh ta đối xử với mục tiêu theo cách của mình.

Lúc này Lục Kiều Sam đã trở lại xe, bật đèn lên, cô ta nhìn kỹ sợi dây chuyền trong hộp.

Sợi dây chuyền rất tinh xảo, Viên kim cương màu hồng phấn dưới ánh đèn tỏa ra sáng ngời, không thể phân biệt thật giả.

“Nhất định viên kim cương này là thật. Lục Lãnh Phong chắc chắn là đang cố tình nói dối mình. Với kỹ thuật khảm kim cương phức tạp như vậy, Hy Nguyệt không thể tạo ra trong thời gian ngắn. Chỉ cần cô ấy thực sự ở đây, cô ấy sẽ chết.”

Cô ta vừa xem sợi dây chuyền, miệng vừa lẩm bẩm, khuôn mặt của cô ta mang theo nụ cười lạnh lẽo, âm u.

Bên trong xe im lặng, một giọng nói trầm thấp vang lên: “Cô Lục, cô mới là nên người chết.”

Lục Kiều Sam giật mình, cả người run rẩy dữ dội, quay đầu lại thì đột nhiên nhìn thấy Finn đang ngồi phía sau cô ta. Cô ta chỉ biết kinh hoàng hét lên, âm thanh rung chuyển cả không gian chật hẹp trong xe.

“Sao anh lại ở đây?”

“Tất nhiên là tôi đang đợi cô ở đây.” Finn cười lạnh, vòng tay ôm ngực nói: “Cô Lục, thuê người ăn trộm đồ của mình, có lẽ không tốt lắm. Cô hãy nhanh chóng theo tôi đi gặp cậu chủ và mợ chủ đi.”

Đường nét xinh đẹp của Lục Kiều Sam bị nhăn thành một đoàn, miệng nhếch lên đến tận tai, không thể ngoan ngoãn đi theo anh ta, chờ cho đến khi bị Lục Lãnh Phong trừng phạt, cô ta muốn chạy về nhà để nhanh chóng tìm kiếm sự bảo vệ từ Bà Lục.

“Tôi không đi với anh đâu. Mau xuống xe đi, nếu không tôi sẽ không khách sáo với anh nữa.”

Cô ta nổ máy, đang muốn chạy trốn thì Finn dùng dao kề vào cổ cô ta, chỉ thấy trước mắt tối thôi, cô ta ngất xỉu tại chỗ, nằm gục xuống ghế.

Khi tỉnh dậy, cô ta đã đến biệt thự ven hồ, bên cạnh là người đàn ông bí ẩn mà cô ta đã thuê.

Bình luận

Truyện đang đọc