VỢ YÊU BẢO BỐI CỦA LỤC TỔNG

Chương 336

Hy Nguyệt cố tình dùng rất nhiều sức lực là để cô ngã sấp xuống đất, giải tỏa mối hận trong lòng.

Cô ta “Ôi” một tiếng, cũng giả vờ té ngã trên mặt đất.

Lục Lãnh Phong trực tiếp lướt qua cô ta, chạy tới bên cạnh Hy Nguyệt, đỡ cô đứng lên.

Đầu gối của cô bị quệt trên mặt đất, máu chảy ra.

Trái tim của Lục Lãnh Phong khẽ run rẩy, cảm thấy có chút khó chịu, không biết là đang giận cô vì quá ngu ngốc hay là đang giận bản thân vì không chạy tới kịp thời.

Anh gõ đầu của cô: “Đồ ngu xuẩn, giá trị phòng ngự của cô là không sao?”

Cô có hơi oan ức, nói: “Không phải vậy, tôi nhìn thấy bóng rồi, đang muốn né tránh nhưng không ngờ chị họ lại lao đến đẩy tôi ra.”

“Hy Nguyệt, chị làm thế là vì tưởng rằng em không thấy được bóng, sợ em bị bóng đập vào người.” Hy Mộng Lan ôm cánh tay của mình, cau mày, nằm rạp trên mặt đất không đứng dậy nổi, dáng vẻ trông rất giống đang chịu đau.

Bị quả bóng đập vào cánh tay đúng là rất đau, đây là khổ nhục kế.

Cô ta hiểu Hy Nguyệt rất rõ, cô là loại người có qua có lại mới toại lòng nhau. Nếu mình cho cô chút ân huệ nhỏ, cô sẽ nhớ suốt một đời.

Cô ta cứu cô, chắc chắn cô sẽ cảm động đến mức rơi nước mắt, sẽ buông xuống toàn bộ lòng phòng bị đối với cô ta.

Có khi lại thu hoạch được độ hảo cảm của Lục Lãnh Phong.

“Chị, chị không sao chứ?” Mặc dù bị cô ta đẩy ngã sấp xuống đất nhưng Hy Nguyệt vẫn cảm thấy rất biết ơn cô, dù sao cô ta làm vậy cũng vì cứu mình.

Cô không ngờ rằng cô ta lại cứu cô.

Xem ra, có vẻ cô ta vẫn có một chút khác biệt so với bác gái.

Chí ít, cô ta vẫn còn quan tâm đến người nhà của mình.

Lục Lãnh Phong không có ý muốn giúp Hy Mộng Lan đứng dậy, vì vậy Hy Nguyệt đành phải cố nén đau, khập khiễng bước tới, kéo cô ta lên.

Cô ta cực kỳ thất vọng. Nói thật, cô ta chưa từng thấy người đàn ông nào giống như Lục Lãnh Phong.

Lục Kiều Sam miêu tả anh như một tảng băng sẽ không bao giờ tan chảy, còn bảo cô ta chuẩn bị tốt tâm lý cho một cuộc kháng chiến lâu dài, không thể bỏ cuộc một cách dễ dàng.

Vốn dĩ cô ta không tin lắm vào lời này.

Hiện tại cô ta tin rồi.

Đúng là vừa cao vừa lạnh vừa cứng rắn vừa tuyệt tình.

Nếu không có sự bền bỉ, khó có thể khiến tảng băng này tan chảy.

Tuy nhiên, cô ta không thể khiến tảng băng tan chảy, vậy thì Hy Nguyệt cũng giống vậy.

Lục Kiều Sam nói anh chỉ xem Hy Nguyệt như một con chó cưng của mình chứ không phải một người phụ nữ. Cô ta cảm thấy Lục Kiều Sam không nói sai, càng xem càng giống.

Lục Kiều Sam đi tới, cố ý vén tay áo của Hy Mộng Lan ra để mọi người nhìn rõ.

“Trời ạ, sưng lên rồi.”

“Không sao đâu, chỉ cần Hy Nguyệt không sao là tốt rồi.” Hy Mộng Lan bày ra hình tượng của một người chị tốt không màng đến bản thân bị thương để bảo vệ em gái của mình.

“Em đối xử tốt với em gái của em thật đấy.” Lục Kiều Sam cố ý nói.

Bình luận

Truyện đang đọc