Chương 17
” Sao vậy? Tôi uống nước trông đẹp trai hơn bình thường à?” Lục Lãnh Phong tự mãn hỏi.
Anh cái gì cũng giỏi, giỏi nhất là tự luyến.
Nghe anh nói, Hy Nguyệt bật cười.
Nụ cười trên môi cô làm Lục Lãnh Phong đơ ra. Cả tháng ở cạnh nhau, ngoài gương mặt u ám hoặc buồn bã, anh chưa thấy cô cười vui vẻ như vậy.
Trông cô cười…
Thật sự rất đẹp đấy!
Sáng hôm sau.
Mặc dù nửa đêm ngồi nghe anh tự luyến về nhan sắc của mình nhưng cô vẫn thức sớm, nấu bữa sáng cho anh.
Lúc ở Hy gia cô cũng đã thức khuya dậy sớm nên đã quen rồi.
Lục Lãnh Phong cầm áo vest xuống nhà, nhìn thấy cô đang loay hoay trong bếp anh tiến đến ,kéo ghế ngồi xuống.
” Lại đây ” Anh lên tiếng.
Hy Nguyệt đang loay hoay làm gì đó, nghe anh gọi cô dừng tay lại, vội đi đến bên anh.
Lục Lãnh Phong kéo ghế ra, rồi tiện tay kéo cô ngồi xuống.
” Cô không ăn sáng à? ” Anh hỏi.
Hy Nguyệt lắc đầu, cô không có thói quen ăn sáng.
Trước kia đi học cùng Hy Tuyết, cô phải dậy sớm đi bộ đến trường, cả thời gian ăn cũng không có nữa là.
Thấy cô lắc đầu, Lục Lãnh Phong đẩy đĩa thức ăn của mình sang cho cô.
” Ăn đi “.
Anh đẩy ghế đứng dậy:” Cả li sữa bên cạnh, cô phải uống cho hết “.
” Sau này mỗi buổi sáng hãy chuẩn bị hai phần ăn sáng, cho tôi và cho cô “.
” À còn nữa, đây là địa chỉ công ty của tôi, nếu cần cứ đến đó “.
” Tối nay tôi sẽ về sớm “.
Lục Lãnh Phong nói xong quay đi, anh ra ngoài lấy xe đến công ty.
Hy Nguyệt ngơ ngác, cầm tấm danh thiếp của Lục Lãnh Phong mới đặt lên bàn.
Cô mỉm cười.
…
Đúng như lời anh nói, tối nay anh đã về sớm cùng cô dùng bữa tối.
Ăn xong thì phòng ai nấy về, Hy Nguyệt cả ngày ở nhà rất vui, vì Lục Lãnh Phong đã chịu ăn cơm cùng cô.
Đứng ở trên lầu, thấy Hy Nguyệt qua cửa sổ, đêm hôm cô không ngủ còn chạy ra ngoài vườn tưới cây.
Thật không hiểu nỗi.
Hy Nguyệt này nhiều lúc làm người khác không hiểu được là cô đang nghĩ gì. Ngày ngày im lặng, chỉ cúi đầu chào anh rồi lại thôi.
Nguyên nhân gì khiến cô không nói chuyện? Cô là bị câm từ bé hay là sao?
Lục Lãnh Phong đứng nhìn Hy Nguyệt bên dưới, nhìn kĩ lại…