VỢ YÊU BẢO BỐI CỦA LỤC TỔNG

Chương 733

Một mái ấm không thuộc về cô, người đàn ông trước mặt cũng không còn là chồng cô nữa.

Cô phải làm thế nào?

Cô phải đi đâu về đâu đây?

Cô hy vọng bao nhiêu, đột nhiên mặt đất nứt ra một lỗ hổng, bảo cô nhảy vào trốn tránh đi, chạy trốn hiện thực đáng sợ này, trốn tránh tất cả ánh mắt sắc nhọn.

Nhưng nó không hề nhúc nhích.

Thế giới này sẽ không có kỳ tích xuất hiện.

Tần Nhân Thiên lao qua, một tay túm lấy cổ áo Hứa Nhã Thanh: “Đừng ngớ ra nữa, mặc kệ người phụ nữ này là ai, lập tức bảo cô ta cút ngay.”

Hứa Nhã Thanh mấp máy môi, dường như muốn nói gì, nhưng không nói ra, cũng không động đậy.

Phản ứng này chẳng khác nào là Hy Nguyệt đã đẩy Hy Nguyệt vào trong vết nứt, khiến tay chân cô lạnh ngắt, trong lòng lạnh lẽo, sự nhiệt tình tràn đầy đóng băng thành bông tuyết.

Cô tín nhiệm anh ta như vậy.

Anh ta là người cô tín nhiệm nhất trên thế giới này.

Cho dù cô đã đoán được trong lòng anh ta ẩn giấu một người phụ nữ, cũng không quá để ý, bởi vì cô tin anh ta thật lòn thật dạ với mình.

Dù người của cả thế giới đang lừa cô, cô cũng sẽ không.

Cô muốn phó thác bản thân cho anh ta, muốn cùng anh đi hết quãng đời còn lại.

Cho đến lúc này, cô mới kinh ngạc phát hiện, có lẽ, từ đầu đến cuối, anh ta chỉ coi cô là một vật thay thế, vật thay thế Y Nhược.

Từ trước đến nay anh ta chưa từng yêu cô!

“Hôn lễ kết thúc rồi!” Cô xoay người, bồng lấy túi sữa nhỏ đứng bên cạnh, đi ra ngoài.

Tần Nhân Thiên đi theo ra ngoài.

Lúc này Hứa Nhã Thanh mới có phản ứng: “Phương…” Anh ta mở miệng, muốn gọi cô lại, nhưng lời vừa đến bên miệng, lại nghẹn lại, anh ta nên gọi cô là gì đây, Y Nhược hay là Hy Nguyệt?

Y Nhược sợ anh ta đuổi theo ra ngoài, ôm lấy anh ta lần nữa: “Nhã Thanh, chúng ta đừng xa nhau nữa, được không?”

Sắc mặt ố mẹ nhà họ Hứa tái nhợt một mảng, một lễ cưới tốt đẹp đã biến thành một trò cười.

Chuyện buồn cười nhất là, ngay cả con dâu của bọn họ là ai cũng không rõ.

Ngoài nhà thờ, Tần Nhân Thiên nhận lấy đứa trẻ từ trong tay Hy Nguyệt.

“Hy Nguyệt, đi đến chỗ anh trước đi.”

Hy Nguyệt không nói, bất thình lình, cô phát hiện bản thân không còn nhà để về, không biết phải đi đâu.

Trong một đêm, nhà không còn là nhà, chồng cũng không còn là chồng nữa.

Hứa Nhã Phượng chạy ra từ trong nhà thờ, cô ấy đuổi theo Hy Nguyệt.

“Chị dâu, Y Nhược xuất hiện quá đột ngột, anh trai không biết làm thế nào, cậu cho anh một chút thời gian, anh ấy sẽ suy nghĩ rõ ràng.”

Trên mặt Hy Nguyệt hiện ra nụ cười xót xa: “Nhã Phượng, tớ vẫn luôn biết chuyện của anh ấy và Y Nhược, đúng chứ? Sở dĩ anh ấy ở bên tớ là xem tớ như vật thay thế Y Nhược, anh ấy căn bản không thích tớ, phải không?”

Bình luận

Truyện đang đọc