VỢ YÊU BẢO BỐI CỦA LỤC TỔNG

Chương 205

Hình hoa mai xuất hiện trên đầu vai cô tối qua giống hệt với cô gái kia! Nhưng sau khi ôm cô về phòng xem xét thì lại không thấy nữa.

Anh có thể đảm bảo rằng mình không hoa mắt, cho nên điều này rốt cuộc là sao?

Chân tướng sợ là vẫn nên tìm trên người cô.

Hy Nguyệt không có chút buồn ngủ nào.

Tần Tần Nhân Thiên khơi gợi tất cả ký ức về Thời Thạch trong cô, thống khổ và nuối tiếc như mây đen nặng nề, gắt gao đặt ở trong lòng cô.

Khi Lục Lãnh Phong bước vào, mọi suy nghĩ của cô đều bị gián đoạn, năm giác quan và đầu óc cô đều dùng để đề phòng tên Ma vương này.

Cô dỏng tai lên, lắng nghe mọi chuyển động bên ngoài chiếc chăn bông.

Trên bàn cà phê, điện thoại di động của cô vang lên một tiếng, là thông báo của Shopee.

Lục Lãnh Phong đang trầm tư vô thức lướt qua, sau đó giật mình chấn động.

Bên trên có thông tin giao dịch, đồ bán ra là một chiếc áo khoác Hermes phiên bản giới hạn.

Bộ quần áo này, anh rất quen mắt.

Là hai ngày trước dặn dò người hầu đi thanh lý, thế nào giờ lại chạy lên shopee rồi?

Anh ngạc nhiên cầm điện thoại di động, mở cửa hàng của cô ra, có tất cả sáu mươi tám món đồ, tất cả đều là “đồ bỏ đi” của anh: quần áo, giày dép, thắt lưng, cà vạt…

Người phụ nữ ngu ngốc này nhặt rác về sao?”

Thậm chí còn lấy tất cả những thứ mà mình vứt đi để bán trên mạng.

Nhìn việc làm ăn cũng khá tốt.

Người phụ nữ đáng chết này rốt cuộc yêu tiền cỡ nào chứ?

Hy Nguyệt cũng nghe thấy âm thanh di động, nhưng không ngờ Lục Lãnh Phong sẽ thấy, lúc anh thô bạo xốc chăn lên, đôi mắt cô còn mở lớn hơn cả chuông đồng, hồi hộp mà sợ hãi.

“Thì ra không ngủ mà đang giả chết!” Lục Lãnh Phong hừ lạnh một tiếng, đôi môi mỏng nhếch lên một đường cong u ám.

“Ngủ thiếp đi rồi lại tỉnh.” Cô lúng túng nói.

Lục Lãnh Phong cầm điện thoại trên bàn, ném tới trước mặt cô: “Làm ăn khá khẩm nhỉ.”

Cô không tự chủ rùng mình một cái.

Chiếc váy lễ phục lần trước đang treo trên shopee bán, nhanh chóng có người đặt mua. Sau đó cô nhanh trí, lấy hết những đồ anh không mặc mang lên trên mạng bán, biến phế phẩm thành trân bảo, vì chính mình kiếm một số tiền nhỏ.

Không ngờ bị anh phát hiện nhanh như vậy.

“Những bộ quần áo và phụ kiện này còn khá mới. Vứt đi thì tiếc quá, tôi cầm đi bán, có thể dùng lại, lần nữa thể hiện giá trị của chúng.”

Lục Lãnh Phong không tức giận, mà là cười híp mắt: “Cũng được, cô có thể bán, nhưng mà tôi muốn chia.”

Cô bị nghẹn, hộc máu ba lần, nhanh dựng lên khỏi chăn mền, giống như bị cắt một miếng thịt vậy: “Anh nhiều tiền thế rồi, có thiếu chút tiền lẻ này sao?”

Lục Lãnh Phong giễu cợt, cô không những bị thần heo chiếm thể, còn có Grandet (thần keo kiệt) phụ thể.

Bình luận

Truyện đang đọc