VỢ YÊU BẢO BỐI CỦA LỤC TỔNG

Chương 778

“Lục Lãnh Phong, anh từng nói rằng tôi là một kẻ dối trá, luôn lừa gạt anh. Nhưng thực ra anh cũng không khác là bao, chỉ tiếc là lời nói dối của anh quá vụng về. Nếu muốn lừa tôi chắc phải luyện tập thêm nhiều đấy.”

Một cảm giác bị thương hiện lên trong đôi mắt của anh, “Cô không tin tôi chút nào sao?”

“Tin anh, ha ha…” Cô cười lớn, cười không ngừng lại được, như thể cô vừa nghe thấy câu chuyện hài hước nhất thế gian, “Anh ngày nào cũng ở cùng với tình nhân cũ của mình đến nửa đêm, còn bắt tôi phải tin tưởng anh sao? Anh không cảm thấy xấu hổ khi nói ra những câu đấy à? ”

“Hy Nguyệt.” Anh nắm lấy bả vai cô, lục phủ ngũ tạng khắp nơi trong người đều cảm thấy quặn thắt lại”Tôi và Kiều An không phải giống như cái mà cô đang nghĩ đâu?

Cô hất tay anh ra, vẻ mặt tức giận và đau đớn, “Bốn năm trước, anh không quan tâm gì đến cảm nhận của tôi đưa người phụ nữ đó đến trước mặt tất cả mọi người, khiến tôi bỗng chốc trở thành trò cười trước mặt rất nhiều người. Mọi người đều âm thầm cười nhạo và đặt điều ở đằng sau lưng tôi. Vốn cho rằng anh đã thay đổi nhưng hoá ra đến tận bây giờ anh vẫn là một người như vậy, anh nói muốn được bắt đầu lại với tôi sao? Anh cho rằng tôi là một con ngốc, sẵn sàng để anh tiếp tục lừa gạt à. Chỉ bằng vài lời ngon ngọt là anh nghĩ có thể dụ dỗ được tôi sao, để tôi coi là không có gì rồi tiếp tục âm thầm chờ đợi anh à? ”

Những đường nét trên khuôn mặt đẹp trai của anh bị kìm nén đến tận cùng, trên đó bao phủ hoàn toàn bởi sự đau khổ và mâu thuẫn tột cùng.

Biết cô đang say, anh hít một hơi thật sâu, giữ giọng điệu thật bình tĩnh, không cố gắng kích thích cô, “Giữa tôi và Kiều An có chút phức tạp. Sau này tôi sẽ giải thích rõ ràng cho cô. Hãy tin tưởng vào tôi, dù chỉ một chút được không? ”

Trong lòng Hy Nguyệt tràn đầy suy tư, dù sự thật có rành rành ra trước mắt như vậy mà anh vẫn một mực muốn che đậy nó.

“Tôi không muốn nghe anh giải thích thêm gì nữa, kiểu đàn ông không rõ ràng như anh quả thực khiến người khác căm ghét vô cùng. Muốn danh chính ngôn thuận được yêu cô ta thì ly hôn với tôi, nếu không thì anh hãy ngay lập tức chấm dứt tất cả với cô ta đi. ”

Lục Lãnh Phong không nói thêm gì, im lặng như người chết, anh ngồi trong phòng khách, sự im lặng nhấn chìm cả hai người.

Bắt đầu bằng im lặng thì kết thúc cũng bằng sự yên lặng mà thôi.

Trong mắt Lục Lãnh Phong cô luôn là người đến sau.

Cô cười lạnh một tiếng, đi tới bàn uống nước, cầm chai rượu ở đó lên, uống thêm vài ngụm vào cổ họng, Lục Lãnh Phong liền tiến đến giật chai rượu ra.

Trong cơn tức giận, cô theo quán tính giật lại chai rượu, giằng co nhau một hồi, chai rượu rơi xuống đất, vỡ tan tành.

Mùi rượu nồng nặc tràn ngập khắp phòng khách.

Cô đang hoàn toàn say sưa nhìn những mảnh vụn trên mặt đất, đột nhiên, cô ngồi xổm xuống như một kẻ điên, nhặt một mảnh lên và nắm chặt trong lòng bàn tay.

Hành động của cô quá nhanh, không thể lường trước, Lục Lãnh Phong không kịp thời gian để ngăn cản.

Máu trào ra từ lòng bàn tay cô, từng giọt từng giọt nhỏ trên thảm.

Thần kinh trên cơ thể của Lục Lãnh Phong đều trở nên căng thẳng, “Buông ra, Hy Nguyệt, mau buông ra!” Thanh âm của anh cũng run lên cực độ, nắm lấy cổ tay của cô, tách từng ngón tay của cô ra.

Nhưng cô dường như không hiểu ý anh, bàn tay ngày càng nắm chặt hơn, như thể cô đã tê liệt, không cảm nhận thấy sự đau đớn nữa.

Từng giọt máu nhỏ dài trên thảm.

Bình luận

Truyện đang đọc