VỢ YÊU BẢO BỐI CỦA LỤC TỔNG

Chương 562

Anh hơi thở hổn hển, còng tay cô lại vào chiếc còng tay được treo trên vách tường: “Tôi đặc biệt xây một phòng nhỏ ở đây cho cô, sau này chỉ cần cô không chịu nghe lời, thì cứ xác định ở đây mà suy nghĩ về lỗi lầm đó.”

“Tôi không hề không chịu nghe lời, tôi không làm gì cả.” Cô run lẩy bẩy, giống như chiếc lá khô bị gió rét quét qua, cô run rẩy khiến cho chiếc xiềng xích trên tường cũng run run theo. Nó không ngừng phát ra tiếng kêu sắc bén, leng keng chói tai.

Trong ánh sáng mờ ảo, con ngươi anh đen thẫm, bắn ra một sắc hung ác lạnh lẽo, khiến cho người khác không lạnh cũng run: “Buổi sáng nay tôi đã cho cô cơ hội rồi, để cho cô được nói thật nhưng cô đã không trân trọng cơ hội đó.”

Trái tim cô đột nhiên kích động, nhảy dựng lên, giống như một rách toạc ra: “Tôi không hề nói dối, tôi trở về để giúp em trai làm thủ tục xuất ngoại.”

Anh nắm lấy chiếc cằm nhọn của cô, ánh mắt lạnh thấu xương như một lưỡi dao sắc nhọn, quét qua khuôn mặt cô: “Tiền của cô từ đâu mà ra hả?”

Lục phủ ngũ tạng của cô vô cùng kích động mà co quắp lại, máu trên mặt như trút bỏ hết, nhợt nhạt không có một chút màu sắc nào, ngay cả màu môi cũng tái nhợt.

“Đúng vậy… Là tiền sính lễ.”

“Sáu tỷ đã đủ rồi à? Không phải cô muốn sáu chục tỷ sao?” Từ miệng anh nhếch lên một nụ cười đầy sự tức giận, ngón tay cắm chặt vào da thịt cô, cô cảm thấy được sự đau đớn truyền tới, hai hàng lông mày cô nhíu chặt lại.

Nhưng bây giờ, cô đã không để ý đến sự đau đớn nữa, sự sợ hãi lan rộng ra cả lưng và toàn bộ xương trên cơ thể cô, khiến cho cô không thể kiềm được sự run sợ.

Thì ra chuyện anh muốn hỏi là chuyện tiền này.

Cô và Hứa Nhã Thanh đã bị cuốn vào một hố bùn không rõ nguyên nhân chỉ vì chuyện con của họ, nếu như lại nói cho anh biết là có sự hỗ trợ của Hứa Nhã Thanh, nhất định anh sẽ hoài nghi sự ra mắt sắp tới của Hứa Nhã Thanh là giả.

Đến lúc đó, cho dù cô có trăm cái miệng cũng không giải thích được mối quan hệ của cô với Hứa Nhã Thanh.

“Còn có cả đồ dùng bình thường của tôi nữa.. tôi có thể bán tất cả chúng để đổi lấy tiền.” Cô ấp úng giải thích.

Lục Lãnh Phong cắn chặt hàm răng, quả nhiên là một người phụ nữ rất thích nói láo, trong miệng cô không có lời nào là thật cả.

“Xem ra không cho cô nhìn chút bài học thì cô cũng không chịu nói thật ra.” Anh rút từ trên kệ bên cạnh ra một hình cụ. Đó là một chiếc roi da!

Roi này so với gia pháp của nhà họ Lục to hơn rất nhiều, quất lên người nhất định sẽ bị trần da sứt thịt, chỉ cần một roi cũng đủ rồi.

Cô trợn to hai mắt, răng cắn chặn lại vào nhau. Cô nghiến chặt môi mình, một giọt máu tươi rơi xuống, rớt qua cằm cô, rơi trên vạt áo: “Tôi không hề nói dối.”

Đôi môi mỏng của anh hé ra một nụ cười vô cùng hung ác, chế giễu mờ ảo, nhìn cô với ánh mắt giống như nhìn một con gián bẩn thỉu buồn nôn vậy.

“Đột nhiên cô muốn đi ra khỏi hộ nhà sao, là do tìm được người bao nuôi mới sao? Anh ta cho cô sáu chục tỷ sao? Cô lấy gì để đổi lại hả? Anh cắn răng nghiến lợi chất vấn, giống như một vị thẩm phán trên tòa án tối cao đang xét xử một tội phạm vô liêm sỉ.

“Tôi không tìm người bao nuôi, tôi không hề làm gì cả.” Cô muốn giải thích nhưng giọng cô vô cùng yếu ớt, không thể làm anh tin tưởng cô được.

Bình luận

Truyện đang đọc