Chương 1767
Một tia sáng lạnh lẽo sượt qua ánh mắt Lục Lãnh Phong: “Nể tình anh còn phải chuẩn bị hôn lễ, hôm nay không thèm so đo với anh.”
Hy Nguyệt ngửi được “mùi thuốc súng” nồng đậm bèn nhanh chóng xoa dịu bầu không khí: “Hôm nay vui như vậy, chúng ta nhất định phải ăn một bữa thật ngon!”
Lục Lãnh Phong phát hiện từ khi mang thai, khẩu vị của cô có vẻ tốt hơn hẳn, không giống như lần mang thai trước thường xuyên bị nghén, chán ăn, không ăn được gì cả. Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Lẽ nào “con sâu” trong bụng cô là một kẻ đam mê ăn uống sao?
Lục Sênh Hạ vẫy tay, nói: “Đúng là nên ăn mừng một trận ra trò. Chúng ta đến Ngự Yến Các đi, thức ăn ở đó rất ngon.”
“Được, nghe theo em đó.” Hạ Dĩ Nhiên mỉm cười đáp.
Bọn họ đến Ngự Yến Các, không ngờ vừa xuống xe đã gặp Lục Vinh Hàn và Tư Mã Ngọc Như, còn có Tư Mã Ngọc Thanh.
“Chị gái xinh đẹp, chị họ, Tiểu Quân!” Tư Mã Ngọc Thanh vui vẻ vẫy tay với họ.
“Chú Ngọc Thanh, ông nội, bà Hai.” Hứa Kiến Quân vẫy tay chào họ.
Lục Lãnh Phong không buồn ngó ngàng đến, làm như không nhìn thấy Lục Vinh Hàn.
Hy Nguyệt lễ phép cười nói với Lục Vinh Hàn: “Bố, thật là trùng hợp, mọi người cũng đến ăn cơm sao?”
“Đúng vậy, Ngọc Thanh thích món ăn ở đây.” Lục Vinh Hàn cười xoà.
Tư Mã Ngọc Thanh muốn chạy sang đó nhưng lại bị Tư Mã Ngọc Như ngăn lại: “Không được qua đó, tránh xa bọn họ một chút.”
“Cô à, quan hệ giữa cô và chị gái xinh đẹp không tốt, không phải là quan hệ giữa cháu và chị ấy không tốt, sao cháu phải nghe cô?”
“Bởi vì cô là cô của cháu!” Tư Mã Ngọc Như tức giận.
“Là cô thì sao chứ, chúng không phải là bố mẹ, dựa vào đâu mà can thiệp vào quyền sống tự do của cháu chứ? Hôm nay cháu muốn ăn cơm cùng chị gái xinh đẹp đấy thì sao nào?” Tư Mã Ngọc Thanh hất tay cô ta ra, chạy đến bên cạnh Hy Nguyệt.
Tư Mã Ngọc Như tức chết, nói: “Ngọc Thanh, cháu lập tức quay lại, nếu không cô gọi vệ sĩ dắt cháu về ngay!”
Tư Mã Ngọc Thanh nắm lấy tay áo Hy Nguyệt, nói: “Chị gái xinh đẹp, cứu em với!”
Hy Nguyệt ôm lấy bờ vai của cậu bé, nói: “Đối với tôi và Lãnh Phong mà nói, Ngọc Thanh giống như em trai ruột của chúng tôi vậy. Chúng tôi cùng cậu bé ăn một bữa cơm cũng không có vấn đề gì to tát nhỉ?”
Cô cố ý nhấn mạnh vào ba chữ “em trai ruột”.
Lục Lãnh Phong kéo cô vào vòng tay của mình, ngăn cô lượn qua lượn lại một cách hấp tấp trước mặt anh.
“Cô gái ngốc này, nếu là em thì em có vui không?”
Cô hơi sửng sốt một chút, “Ý của anh là, cô ta đã đi mê hoặc người phụ nữ kia, nhưng mà người phụ nữ đó lại vô cùng tỉnh táo, không bị cô ta xúi giục?”
Lục Lãnh Phong xoa đầu cô nói: “Em hãy từ từ suy nghĩ đi.” Hôm nay bộ não ngu ngốc này không mở mang được, dù có gợi ý cách mấy cũng vô dụng.