Chương 184
“Tôi… nhìn thấy được một người.” Cô dựa lưng vào thành ghế, giọng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu.
Lục Lãnh Phong chế nhạo: “Tôi thấy cô hẳn là gặp quỷ rồi.”
“Có lẽ thực sự là quỷ.” Cô ôm cánh tay, hai má tái nhợt.
Lục Lãnh Phong sửng sốt một lúc, bực bội gõ lên đầu cô.
Có phải vì người phụ nữ này mỗi ngày đều ngủ trên sàn nhà, cho nên não bị mẻ rồi không?
“Còn chưa hết phát điên à?”
“Tôi không điên, tôi nói thật đấy. Người mà nãy tôi nhìn thấy là… bạn thân của tôi. Người đó đã bị tai nạn xe hơi đã mất mạng cách đây ba năm. Nhưng vừa rồi, tôi nhìn thấy người đó, người chỉ đứng cách đó không xa. “Cô không tự chủ cất cao giọng, cảm xúc trở nên có chút kích động.
“Người tên là Thạch à?” Ánh mắt Lục Lãnh Phong dần trở nên sâu thẳm.
“Ừ.” Cô gật đầu.
“Đàn ông, hay đàn bà?” Anh cau mày, giọng nói vẫn bình tĩnh, giống như sóng ngầm, chậm chạp mà uy nghiêm chuyển động.
Một khi người nào nói sai, tất yếu sẽ dẫn đến sóng to gió lớn.
Đầu óc Hy Nguyệt vẫn còn tỉnh táo, cô biết nếu nói mình là đàn ông thì nhất định sẽ khơi dậy sự nghi ngờ của anh và gây ra phiền phức không đáng có, vì vậy cô đành nói dối: “Đương nhiên là phụ nữ, là bạn thân duy nhất của tôi.”
Vẻ mặt Lục Lãnh Phong bình tĩnh hơn một chút: “Có phải cô nhìn nhầm không?”
“Tôi không có. Tôi biết người đó trông như thế nào, bộ dáng đó tôi đã quá quen thuộc rồi, có thể nhận ra trong chớp mắt. Khi tôi chạy đến sân ga, tôi đã thấy người đó vào trung tâm mua sắm, vì vậy tôi đã theo vào, nhưng tôi không thể tìm thấy người đó. Anh nói có phải là quỷ hồn của người đó trở về, người đó nhớ tôi nên muốn trở về gặp tôi không. ”Cô cụp mắt xuống, một giọt nước mắt trượt xuống, rơi trên mu bàn tay.
Khi xe dừng ở ngã tư chờ đèn đỏ, người tài xế quay đầu lại nói: “Mợ chủ, có lẽ thật là ma. Ngày mai là giữa tháng bảy. Ở quê tôi vào tháng cô hồn, quỷ hồn người chết sẽ trở lại thăm gia đình và bạn bè. Cho nên mợ hãy đốt một ít tiền giấy cho người đó đi.”
“Câm miệng.” Lục Lãnh Phong trừng mắt nhìn anh ta khiến người tài xế sợ tới mức vội vàng ngậm miệng lại không dám nói tiếp.
Trái tim của Hy Nguyệt như chìm xuống vực thẳm, nếu Thời Thạch nhìn thấy cô như thế này, anh có buồn không?
Bọn họ từng nói rằng sẽ kết hôn ngay sau khi tốt nghiệp, cùng nhau ra nước ngoài du học, rồi cùng nhau đi du lịch khắp thế giới.
Cuối cùng, chỉ còn lại mình cô, chìm đắm trong địa ngục.
Nước mắt lại rơi xuống, cô hít mũi một cái, không để mình khóc thành tiếng.
Lục Lãnh Phong lại nắm cằm cô, cầm một tờ khăn giấy xoa khắp gương mặt cô, muốn xóa sạch nước mắt đi.
“Không cho phép khóc nữa, khóc xấu chết đi được, bà nội mà nhìn thấy còn tưởng rằng chúng ta cãi nhau đấy.”
“Đừng lo, tôi sẽ nói rằng do cát bay vào mắt chứ đâu khóc đâu.” Cô thút thít nói.
“Cái loại cớ sứt sẹo này chỉ có một người óc heo như cô mới tin thôi.” Lục Lãnh Phong gõ đầu cô, cực kỳ khinh bỉ nhìn cô.
Cuối cùng cũng đến bệnh viện.