VỢ YÊU BẢO BỐI CỦA LỤC TỔNG

Chương 2152

“Bảo bối, có lẽ trong bụng mẹ là một em gái, không phải em trai thì sao?”

“Thật vậy sao?” Cô bé nghiêng đầu, mở to mắt nhìn chằm chằm cái bụng to của cô, nhìn rất lâu xong, vẻ mặt tìm tòi nghiên cứu, sau đó cô bé quay đầu nhìn về phía Lục Lãnh Phong: “Bố, rốt cuộc bố bỏ vào trong bụng mẹ là em trai, hay là em gái vậy?”

Trước mắt Lục Lãnh Phong có một đám quạ đen bay qua: “Bảo bối, đợi cục cưng sinh ra chẳng phải sẽ biết sao?”

“Bố nói cho con biết trước được không? Như vậy con mới biết được là chuẩn bị quà cho bé trai, hay là quà cho bé gái, để chào đón cục cưng nhỏ nha.” Kiến Dao chớp to mắt, trong đôi mắt tràn ngập chờ mong.

Lục Lãnh Phong đỡ trán: “Bố cũng không biết.”

“Vì sao ạ, không phải cục cưng nhỏ là bố bỏ vào trong bụng mẹ à? Sao bố có thể không biết là em trai nhỏ, hay là em gái nhỏ?” Hai tay của Kiến Dao ôm ngực, giống như có chút bất mãn đối với bố.

Kiến Diệp ở bên cạnh nói xen miệng vào: “Em cảm thấy nhất định là bố sơ ý lơ là, lúc bỏ vào trong bụng mẹ không nhìn kỹ, cho nên không biết là em trai nhỏ, hay là em gái nhỏ.”

Lời giải thích này giống như hợp tình hợp lý, Kiến Dao giống như bà cụ non, ưu thương thở dài: “Đúng là bố sơ ý, ném loạn cục cưng nhỏ vào.”

Lục Lãnh Phong cảm thấy trên cỏ đều là ngựa chạy như điên xông qua, cho dù anh có mọc một trăm cái miệng, cũng không thể giải thích rõ với hai đứa nhóc này.

Hy Nguyệt bật cười một tiếng: “Hai con nói đúng, bố có chút sơ ý, không nhìn kỹ.”

Lục Lãnh Phong hộc máu lần thứ ba, gánh tiếng xấu này.

Kiến Dao leo lên trên đùi anh, bàn tay nhỏ nâng mặt anh lên: “Bố, sau này bố muốn bỏ cục cưng nhỏ vào trong bụng mẹ, nhất định phải nhìn cho thật kỹ. Còn phải hỏi bọn con trước, là muốn bỏ em trai hay là em gái vào.”

“Đây là một lần cuối cùng, không còn lần sau nữa.” Lục Lãnh Phong ngượng ngùng nói.

Kiến Dao mím môi, hai quai hàm phồng lên tròn tròn, vẻ mặt bất mãn: “Người lớn đúng là nhàm chán, làm chuyện gì cũng không bàn bạc với trẻ con trước, gặp phải chuyện gì cũng không bàn bạc với bọn con, không nói cũng không bàn bạc với chúng con.”

Lục Lãnh Phong chảy đầy mồ hôi: “Vậy bây giờ bố bàn bạc với bọn con nhé?”

“Nếu là em trai, con sẽ không đồng ý.” Kiến Dao lắc đầu như trống lắc.

Ba tháng sau, Hy Nguyệt thuận lợi sinh ra một bé trai, biệt danh là bánh trôi.

Lục Lãnh Phong dù ít dù nhiều vẫn có chút thất vọng.

Anh trọng nữ khinh nam, không còn cách nào khác. Tải ápp нola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

“Ở trong bụng ngoan ngoãn như vậy, còn tưởng là đứa bé gái, không nghĩ tới thực sự là con trai.”

“Thằng bé giống em, em cũng rất ngoan.” Hy Nguyệt vô cùng yêu thương nhìn đứa con trai trong ngực.

Lục Lãnh Phong pha sữa bột xong, ôm đứa bé đút sữa cho cậu nhóc.

Nhìn thấy đứa bé ngoan ngoãn như vậy, vậy miễn cưỡng tiếp nhận đứa bé đi.

Sau khi sinh con xong, toàn thân Hy Nguyệt thoải mái, ở cữ xong, dáng người đã khôi phục.

Đứa bé ngoại trừ đói bụng sẽ khóc ra, thời gian còn lại đều rất ngoan, không kêu khóc ầm ĩ.

Lục Lãnh Phong cũng càng ngày càng thích cậu bé.

Lục Vinh Hàn nghe nói cháu nội sinh ra đã sớm muốn tới thăm, nhưng mà Lục Lãnh Phong không gọi điện thoại cho ông ấy, ông ấy cũng xấu hổ tới.

Bình luận

Truyện đang đọc