VỢ YÊU BẢO BỐI CỦA LỤC TỔNG

Chương 476

“Đều giống nhau.”” Lục Lãnh Phong hừ lạnh một tiếng, nắm lấy cằm của Hy Nguyệt, hôn mạnh vào môi cô.

Lần này, Hy Nguyệt không thuận theo, anh sắp đánh chết cô rồi, dựa vào đâu cô phải khúm núm với anh chứ.

Cô vặn vẹo đầu, đánh vào vai anh, muốn giãy ra.

Gương mặt anh lạnh lại, một ngọn lửa hiện lên trong mắt, cánh tay rắn chắc siết chặt lại, giam cầm thân thể cô, làm cho cô không thể động đậy.

“”Cô còn dám giãy dụa, tôi hiện tại liền làm cô.””

Câu nói này so với gia pháp còn có lực uy hiếp hơn, cô rùng mình một cái, cơ bắp toàn thân cứng ngắt lại, không dám động đậy.

Dì Mai cầm gia pháp đến: “”Cậu chủ, việc này vẫn chưa làm rõ ràng, có thể mợ chủ bị oan uổng.””

Lục Lãnh Phong không đáp lại dì ấy, chỉ cúi đầu thốt ra một câu: “Gọi Hy Mộng Lan gọi đến đây.””

Hy Mộng Lan thật ra vẫn luôn đứng ở cửa sổ nhìn xuống sân.

Cô ta rất hy vọng có thể nhìn thấy một thi thể máu thịt mơ hồ, nhưng mà trên mặt đất cái gì cũng không có, thậm chí một giọt máu cũng không có, chỉ có một thanh sắt.

Hy Nguyệt hoàn hảo không bị gì đứng ở bên cạnh Lục Lãnh Phong.

Thất vọng mãnh liệt như một cơn sóng biển cuộn trào mạnh mẽ, liên tục không ngừng.

Lúc đến nơi, cô ta còn giả vờ cái gì cũng không biết, vẻ mặt mờ mịt nhìn Lục Lãnh Phong: “”Xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao mọi người đều ở trong sân vậy?””

“Mộng Lan, cô tới vừa đúng lúc, con khốn đã đẩy cô xuống hồ, Lãnh Phong phải trừng phạt cô ta, sử dụng gia pháp của nhà chúng tôi với cô ta. Gia pháp chính là một chiếc roi da, đánh vào trên người sẽ rất đau, đến khi Lãnh Phong mà đánh, khẳng định cô ta sẽ trày da tróc thịt cho mà xem.”

Lục Kiều Sam ha hả cười to, vô cùng hả hê khi thấy người khác gặp chuyện, cười đến nỗi mắt híp lại.

Trong đầu cô ta đã bắt đầu tưởng tượng đến cảnh tượng Hy Nguyệt bị đánh, một xác hai mạng, nhất định sẽ vô cùng kích thích, vô cùng hả giận.

Ban đầu Hy Mộng Lan vốn dĩ cảm thấy thất vọng, nghe nói như vậy, nỗi lo lắng trong lòng lập tức tan biến.

Nhưng cô ta nhanh chóng khống chế được biểu tình bên ngoài của mình, không để lộ ra nụ cười hưng phấn mà bày ra vẻ thương cảm: “Cây roi này thô bạo như vậy, nếu bị đánh trúng sẽ rất đau, em gái sẽ không chịu nổi. Em không muốn nhìn thấy nó bị phạt, nhưng quốc có quốc pháp, gia có gia quy, bất luận là kẻ nào cũng không thể ngăn cản được. Em chỉ có thể cảm thấy thương cho em gái mà thôi.”

Hy Nguyệt bật cười, ý cười tràn đầy châm biếm: “Hy Mộng Lan, tôi nhất định sẽ không chết, mặc kệ chị cảm thấy tôi đáng thương như thế nào. Tôi biết cho dù có nằm mơ chị cũng muốn ngồi vào vị trí này của tôi, vốn dĩ tôi còn muốn tặng nó cho chị, nhưng bây giờ tôi đổi ý rồi. Vị trí chị muốn ngồi, tôi lại càng không cho, tôi nhất định sẽ cố chấp ngồi vào vị trí này, để cho đến khi chết chị vẫn không có được.”

Khóe miệng Hy Mộng Lan co giật dữ dội, giống như bị một con ong vò vẽ đốt.

Cô ta hung hăng nuốt nước bọt nhưng lại buộc chính bản thân mình phải bình tĩnh: “Hy Nguyệt chúng ta là chị em, không phải kẻ thù, chị chỉ muốn có những ngày tháng yên bình ở bên cạnh Lãnh Phong, không có ý gì khác, em nhất định là có hiểu lầm gì rồi.”

“Đừng giả bộ, trong lòng chị nghĩ gì người khác đều biết. Chị thích diễn như vậy, tại sao không trở thành diễn viên?”

Hy Nguyệt chế nhạo cười, cô chợt nhớ tới một bài thơ “Nấu đậu đốt cành đậu, đậu ở trong nồi khóc. Vốn sinh cùng một gốc, sao nỡ đốt thiêu nhau?”

Bình luận

Truyện đang đọc