Chương 294
“Điều kiện của tôi là cô phải lấy lòng tôi, nhưng cô không hề, chỉ khiến tôi chán ghét.” Anh lạnh lùng nhả ra từng chữ một.
Cô cảm thấy trời đất mù mịt, mọi hy vọng hoàn toàn bị hủy diệt trong chốc lát, đến cả tro tàn cũng không còn.
“Tôi có thể thử lại lần nữa không?” Cô đau khổ cầu xin.
“Không có hứng thú.”
Anh nắm lấy cánh tay cô, muốn lôi cô ra, nhưng cô sống chết ôm chặt lấy, nhất định không buông: “Nếu như anh muốn ném, thì ném cả tôi xuống luôn đi.”
“Cô quả nhiên cần tiền không cần mạng.” Ah hừ thấp một tiếng, vô cùng chế nhạo.
Anh ôm lấy eo cô, cũng nhấc cả người và vali lên, chút sức lực nhỏ nhoi của cô, còn muốn ngăn cản anh sao?
“Đừng, đừng mà.” Cô dùng hết sức lực, muốn sống chết ôm chặt lấy vali, nhưng không được, rất nhanh đã bị anh kéo ra.
Anh cởi thắt lưng của cô, trói chân cô lại, rồi lại lấy thắt lưng của mình trói tay cô lại.
Cô không thể động đậy, chỉ có thể nằm trên vách đá, trơ mắt nhìn anh lại mở vali ra.
Những tờ tiền màu xanh bay lượn trước mặt cô giống như những đám mây trên bầu trời, lần lượt rơi xuống biển, biến thành những con thuyền màu xanh.
Sóng đánh đến, tất cả đều bị nuốt chửng, không còn dấu vết.
“Không… Đừng mà” Cô dùng giọng khàn khàn, liều mạng gọi, liều mạng hét lên.
Nhưng Lục Lãnh Phong không hề quan tâm, trong đầu anh chỉ có tức giận, vô cùng tức giận, không thể ngăn cản.
Thần kinh của cô bị kéo căng đến cực hạn, “pặc” một tiếng là đứt, cô thất thanh gào khóc.
Rất nhiều tủi nhục, tức giận, bất lực, đau khổ và tuyệt vọng đều đau đớn khóc ra, nước mắt tuôn như thủy triều, một khi đã rơi là không thể ngăn lại được.
Anh quay đầu qua, nhìn cô, vẻ mặt hung dữ giống như quỷ satan từ địa ngục.
Nhưng một giây sau, vẻ mặt âm trầm lạnh lùng của anh biến mất không còn dấu vết, chỉ còn lại sự chế giễu và tức giận.
“Hy Nguyệt, con mẹ nó tôi trong mắt cô còn không bằng sáu mươi tỷ sao?”
Anh đột nhiên cười lớn, nụ cười thê lương, mỉa mai, cô đơn.
Trong lòng anh giống như lật đổ một chậu sắt hàn, ngọn lửa thiêu đốt lục phủ ngũ tạng của anh, thiêu đốt đầu óc anh, thiêu đến nỗi mỗi giây thần kinh của anh đều xoắn lại.
Anh chưa bao giờ nghĩ đến, mình ở trong mắt người phụ nữ này lại không bằng số tiền sáu mươi tỷ.
Cô cắn chặt môi, đến nỗi máu tươi trào ra: “Sáu mươi tỷ trong mắt anh không là cái gì cả, nhưng đối với tôi lại là một con số trên trời, cả đời này tôi cũng không thể kiếm được. Thế giới của tôi, anh hoàn toàn không thể hiểu được, vĩnh viễn không thể hiểu được.” Cô điên cuồng khóc điên cuồng gào, dữ dội, hung ác, tức giận, tuyệt vọng.
“Thế giới của người đê tiện, tôi không cần phải hiểu.” Mắt anh đỏ như máu, gân xanh trên trán hằn lên, một tia thù hận, cười lạnh hung ác, khóe miệng anh nhếch lên man rợ.
Anh tiến lên trước, anh nhặt một tờ tiền trên đất lên, nhét vào trong cổ áo cô: “Cô chỉ xứng với cái giá này thôi.”
Đêm buông lạnh, gió lạnh thổi qua gương mặt đẫm nước mắt của cô như một lưỡi dao.
Cô là bị Lục Lãnh Phong khênh về, giống như khiêng một thi thể sắp chết vậy.