VỢ YÊU BẢO BỐI CỦA LỤC TỔNG

Chương 631

“Mami, đây là chú ma vương, là người hôm qua con quen ở buổi trình diễn đá quý, chú ấy rất giống với Ma vương Tu La trong tranh của mẹ.” Túi sữa nhỏ cười nói.

“Xin chào, bà Hứa.” Lục Lãnh Phong chào hỏi một cách lạnh nhạt.

“Xin chào.” Hy Nguyệt nhấn mạnh giọng nói, chỉ sợ bị anh phát hiện ra giọng nói.

Lục Sênh Hạ ăn một miếng kem, cười hỏi: “Chị Y, không ngờ chị lại là nhà thiết kế, tôi từng đọc bài báo về chị ở trên mạng, trên thế giới thật sự có loài hoa đó sao?”

Chuyện này là vừa mới nãy Tiểu Quân nói với cô.

“Có, nhưng có rất ít người nhìn thấy.” Hy Nguyệt gật đầu.

“Vậy chị từng thấy chưa?” Lục Sênh Hạ hiếu kì nhìn cô.

Hy Nguyệt chưa từng thấy, loài hoa đó chỉ tồn tại trong trí tưởng tượng của cô.

Cô không trả lời, cũng không muốn trả lời, chính xác hơn loài hoa đó là thiết kế của cô để nhiều người biết đến cô hơn.

Nếu như cô nói chưa thấy, như vậy sẽ rất xấu hổ.

“Lát nữa sẽ có một buổi biểu diễn, mọi người mau ăn đi, nếu không sẽ bỏ lỡ đó.” Cô chuyển chủ đề.

Lục Sênh Hạ có chút thất vọng, nhưng không muốn hỏi tiếp, cô đã lớn như vậy rồi, biết phải chừng mực.

Hy Nguyệt cũng nhìn ra, cô đã không còn là cô gái nhỏ luôn thích hỏi đến tận cùng nữa.

Ăn kem xong, bước ra khỏi cửa hàng đồ tráng miệng, dạ dày của Lục Lãnh Phong đột nhiên đau nhói từng cơn, làm cho anh khó chịu đến mức khom lưng xuống.

Động tác này dọa Hy Nguyệt một phen kinh hãi, trong vô ý mà chạy lại đỡ anh “ Lục Lãnh Phong, anh làm sao vậy?”

Lục Lãnh Phong ngẩng đầu nhìn cô, khuôn mặt vô cùng tuấn tú đang vặn vẹo trong đau đớn nhưng ánh mắt lại vô cùng sắc bén: “Cô làm sao biết tôi tên Lục Lãnh Phong”

Hy Nguyệt có chút run rẩy, ý thức được mình đã bị bại lộ, sắc mặt cũng bắt đầu trắng bệt, vội vàng giải thích: “Tôi…Tôi đã thấy qua anh ở trên tạp chí thượng mại, anh là chủ tịch của công ty đá quý Leas, chúng ta là người cùng nghề, đương nhiên phải có một vài hiểu biết. Với lại hôm qua Nhã Thanh đã nói lại với tôi về việc Tiểu Quân gặp anh tại buổi triễn lãm đá quý rồi.

Đôi mắt đen sâu thẳm của Lục Lãnh Phong lóe lên, im lặng không nói, giống như không hề nghi ngờ lời cô nói.

Lục Sênh Hạ đỡ anh ngồi xuống ghế bên cạnh: “Anh, anh lại bị đau dạ dày rồi, có phải hôm qua lại uống rượu không?”

“Anh không sao.” Lục Lãnh Phong xua tay.

Hy Nguyệt mím môi, cẩn thận nghiêm túc nói: “Sênh Hạ, anh cô bị sao vậy?”

“Anh ấy bị bệnh đau dạ dày.” Lục Sênh Hạ lại thở dài một hơi: “Kể từ khi chị dâu tôi qua đời, anh tôi thường xuyên say sỉn, uống đến nổi dạ dày bị xuất huyết phải đến bệnh viện. Bác sĩ nói anh ấy không được đụng tới rượu nữa, nếu không…”

Lời cô nói còn chưa nói hết đã bị Lục Lãnh Phong cắt ngang: “Lục Sênh Hạ, em nhiều chuyện quá.”

Anh rất ghét bị người ngoài biết được chuyện riêng tư của mình.

Trong lòng Hy Nguyệt như nổi lên sóng gió, như bạt núi ngăn sông, như ngàn con ngựa đang lao nhanh qua.

Anh ấy đang buồn sao?

Bình luận

Truyện đang đọc