Chương 288
Anh tựa như bị gõ một gậy, cơn giận cực hạn xông lên đỉnh đầu!
Anh dùng sức đá văng cửa.
Nhìn anh, trái tim của Hy Nguyệt lập tức nhảy đến cổ họng.
Trên mặt của anh không có một chút biểu cảm, giống như được phủ bởi một lớp mặt nạ, ánh mắt thăm thẳm giống như hai hố giếng sâu, đen thui sâu không thấy đáy, “Hy Mộng Lan đã trở lại?”
Anh cất tiếng hỏi, giọng điệu vẫn bình tĩnh, giống như một cỗ sóng ngầm, chảy một cách chậm rãi.
Cô chật vật nuốt nước miếng, gật đầu một cái.
“Đưa cái gì?” Giọng của anh đã không còn bình tĩnh nữa, giống như động đất ẩn núp dưới đáy biển, mang theo âm trầm và khuấy động trước khi sóng dữ ập đến.
Tim cô đập rất nhanh, thấp thỏm bất an, đoán không ra được ý của anh nên không dám tùy tiện trả lời, chỉ là nhỏ giọng nói: “Không có… Không có đưa cái gì cả.”
“Không có sao?” Tiếng nói của anh bỗng nhiên cất cao lên, ngọn lửa tức giận xông lên, giống như đang chốt cháy gương mặt lạnh như băng không có một chút cảm xúc nào của anh.
Chân mày của anh gần như nhíu lại thành một đường thẳng, gân xanh trên trán đang nhún nhảy kịch liệt, ngũ quan tuấn mỹ vặn vẹo dữ tợn, ánh mắt cũng dữ tợn, cả người tỏa ra khí thế như bão táp sắp ập đến.
Cơn ớn lạnh từ lòng bàn chân của cô bốc lên, nhanh chóng lan tràn khắp tứ chi.
Cô không biết anh đã nghe được cái gì, cũng không biết nên giải thích thế nào.
“Tôi… Tôi không nói gì?” Đầu lưỡi cô cứng đờ, ấp a ấp úng nói, bộ dạng này ở trong mắt anh chính là chột dạ.
Bắp thịt trên mặt anh co quắp lại vì giận dữ, lập tức nhấc cô lên, quăng lên trên ghế sa lon, “Không nói gì? Không phải là cô muốn đi sao? Muốn sáu mươi tỷ thì sẽ đổi lại vị trí cho Hy Mộng Lan sao? Ở trong lòng cô ông cũng chỉ trị giá sáu mươi tỷ?” Giọng nói của anh thê lương giống như dã thú bị đau đang rên rỉ, càng kêu càng to, càng kêu càng lạnh thấu xương, càng kêu càng tức giận!
Cô sợ hãi, gò má trong phút chốc trở nên phờ phạc, ngay cả môi cũng không có huyết sắc.
Sợ hãi bao trùm lấy đầu óc của cô, làm cho cô không có cách nào suy nghĩ, trong lòng chỉ có một ý niệm, đó là hãy chạy đi.
Cô nhảy bật khỏi ghế, liều mạng xông về phía trước, nhưng không cẩn thận vấp trúng một món đồ nào đó trên đất. Thân thể nặng nề ngã xuống đất, ngã rất nặng, đến mức cô không bò dậy nổi, xoay người lại hốt hoảng lui về phía sau.
Thân thể của anh không ngừng tỏa ra khí lạnh, dồn nhiệt độ cả căn phòng xuống đến mức muốn đóng băng.
Ánh mặt trời từ cửa sổ chiếu vào, rơi trên người anh lập tức liền ngưng kết thành bông tuyết, không có một chút nhiệt độ nào.
Thân thể vạm vỡ của anh tỏa ra một cái bóng mờ to lớn, nuốt sống toàn bộ cơ thể của cô.
Cô ra sức lui về phía sau, lui mãi đến mép giường, giường chặn cô lại, có lui nữa cũng không được nữa.
Cô mở to mắt, ánh mắt còn lớn hơn cả chuông đồng, bên trong con ngươi đều là vẻ kinh hoàng.
Cô há miệng, muốn giải thích, nhưng bởi vì quá kinh sợ, cổ họng co rút lại, một câu nói cũng không nói ra được. Cô gắng gượng nuốt nước miếng, nuốt nhiều lần mới miễn cưỡng khạc ra mấy chữ không rõ ràng cho lắm, “Tôi… Không có… Không có…”
Dưới cái nhìn của Lục Lãnh Phong, đây không phải là giải thích, mà chỉ là kiếm cớ.
Một kẻ nói dối hết lần này đến lần khác, trong miệng cũng chưa có một câu nói thật.
Biểu cảm của cô đã bán đứng cô, là chứng cứ tốt nhất.