VỢ YÊU BẢO BỐI CỦA LỤC TỔNG

Chương 385

Cô dừng lại và nói: “Cho đến ngày hôm nay em không biết rằng chuyển phát nhanh này thực sự là giả mạo.” Điều kiện nhà của họ không tốt, nhìn thấy gia đình chúng tôi được hỗ trợ từ nhà anh, cho nên ghen tị. Từ khi còn nhỏ, Hy Nguyệt đã phàn nàn về lý do tại sao người kết hôn với anh lại là em mà không phải em ấy. Có một lần, mẹ em vô tình tiết lộ với chú hai, nhà anh cho nhà em sính lễ 30 tỷ đồng, Hy Nguyệt biết chuyện nên bị hấp dẫn. Cho nên có thể bức thư đó là cô ấy làm giả.”

Ngón trỏ của Lục Lãnh Phong vô thức gõ lên tay vịn sofa, biểu tình trở nên cực kỳ thâm trầm.

Chuyện này, anh biết, Hy Nguyệt vẫn luôn đem “ảnh giả” của anh kẹp vào trong sổ tay.

“Trong chuyển phát nhanh ngoại trừ ảnh, còn gì nữa?”

“Còn có tư liệu của anh, tất cả đều là lời phỉ báng với anh, nói anh tính tình quái dị, còn thích người đàn ông, là một người không chung thủy.” Hy Mộng Lan cực kỳ nhỏ giọng nói.

Lông mày dày của Lục Lãnh Phong hơi nhíu lại.

Anh vẫn luôn cho rằng đây chính là một trò đùa, không để ở trong lòng, hiện tại xem ra, có lẽ không đơn giản như tưởng tượng của mình.

Hy Mộng Lan len lén nhìn anh, trong mắt hiện lên ánh sáng quỷ dị không dễ phát hiện.

Lời vừa rồi không chỉ thành công đem mình tẩy trắng, còn đem Hy Nguyệt hung hăng đâm một đao, để cho mình dần dần từ thụ động biến thành chủ động.

Lục Lãnh Phong lắc lắc ly rượu trong tay, nhâm nhi một ngụm rượu.

Ánh đèn phủ lên khuôn mặt tuấn mỹ của anh một tia bóng tối sâu đậm, làm sắc mặt anh càng thêm âm u.

Lúc này, Hy Nguyệt từ trên lầu đi xuống, cô thay một chiếc váy màu trắng, làm cho cô nhìn tinh khiết vô cùng.

Lục Lãnh Phong lạnh lùng liếc cô một cái, trong ánh mắt tràn ngập ý tứ nghiên cứu.

Lời nói của Hy Mộng Lan, anh không hoàn toàn tin, nhưng cũng không phải không tin.

Một người phụ nữ ham tiền tài, tâm cơ khó đoán, làm ra loại chuyện này, cũng không có gì lạ.

Huống chi cô gả tới đây, chính là vì 30 tỷ tiền sính lễ.

Người phụ nữ này có một lớp ngụy trang hoàn hảo, che giấu tất cả sự bẩn thỉu và xấu xí của cô.

Nhìn thấy cánh tay Hy Mộng Lan quấn gạc, cô hơi ngẩn ra, vội vàng hỏi: “Chị, cánh tay chị bị sao vậy?”

“Không cẩn thận bị đứt một chút.” Hy Mộng Lan hời hợt nói.

“Ồ.” Cô nhíu mày, còn tưởng rằng cô ấy vì Lục Lãnh Phong mà cắt cổ tay tỏ tình.

Nghe Alice nói, đã từng có người phụ nữ làm như vậy, máu tươi văng khắp nơi, kết quả Lục Lãnh Phong chỉ nói một chữ: “Bẩn thỉu!”

Anh chê máu của người đó dơ bẩn, sau đó che mũi lạnh lùng bỏ đi.

Người giúp việc mang trái cây đến.

Hy Mộng Lan cố ý cầm lấy một miếng cam, đưa cho Lục Lãnh Phong:  “Lãnh Phong, ăn miếng cam đi.”

Lục Lãnh Phong nhận lấy, tuy rằng mặt không chút thay đổi, nhưng nhìn động tác khó tin này, Hy Nguyệt không thể bỏ qua.

Nếu như là cô đưa, Lục Lãnh Phong khẳng định sẽ không nhận, ngại bẩn thỉu.

Cô là một người phụ nữ bẩn thỉu, và tất cả mọi thứ cô chạm vào đều bẩn, đặc biệt là thức ăn.

Hy Mộng Lan là thân thể trong sạch, ít nhất là sạch sẽ hơn cô, thuần khiết hơn cô, anh đương nhiên sẽ không ghét bỏ.

Không nhúc nhích, cô dời mắt ra, ăn một miếng cam.

Bình luận

Truyện đang đọc