VỢ YÊU BẢO BỐI CỦA LỤC TỔNG

Chương 224

Một tia sáng lạnh lùng sắc bén từ đáy mắt Lục Lãnh Phong lóe lên, chỉ cần nhìn thoáng qua là anh có thể biết được, cô đang giả vờ.

Cô muốn giả vờ làm một người vợ hiền đức trước mặt bố anh để ông ấy vui lòng.

Đúng là quá tâm cơ, khiến người ta kinh tởm!

“Cô nên biết, trước giờ tôi không ăn những thứ đồ bẩn thỉu.” Giọng anh rất nhỏ, vừa ra khỏi miệng đã lọt vào tai cô.

“Không sao, anh có thể vứt nó đi.” Cô dường như dùng ngôn ngữ bằng môi để nói chuyện, khóe miệng nứt toác ra, nụ cười cường điệu, khiến Lục Lãnh Phong nóng cả mắt.

“Tôi vứt ngay đây.” Anh cầm lấy hộp giữ nhiệt, nới lỏng ngón tay, hộp giữ nhiệt rơi xuống đất, bên trong có tiếng kêu răng rắc.

Hy Nguyệt cầm lên mở hộp, một mảnh thủy tinh rơi ra đâm vào ngón tay cô.

Máu chảy ra, màu đỏ tươi đến chói mắt.

Cô siết chặt ngón tay giấu nó trong túi, gộp lại với sự bướng bỉnh của mình.

Cô đang mặc một bộ quần áo màu trắng quét dấu ấn màu đỏ tươi, giống như một bông mận nở trong tuyết.

“Ây da, ăn không được nữa rồi, tôi chỉ có thể ăn ở công ty thôi. Nhớ đừng ăn đồ quá dầu mỡ, ảnh hưởng đến sức khỏe.”

Cô vẫn đang mỉm cười với anh, khóe miệng vẫn nhếch lên, bình tĩnh như vậy, như thể vừa rồi không có chuyện gì xảy ra.

Anh khịt mũi một tiếng, trong mắt không có một chút nhiệt độ, càng không có chút thương hại, chỉ có chán ghét.

“Xem cô có thể giả vờ được bao lâu.” Anh buông lời chế nhạo, sau đó sải bước đi ra ngoài.

Trên mặt Hy Nguyệt lộ ra một tia ảm đạm không dễ dàng nhận thấy.

Cô biết rất rõ rằng muốn xoa dịu mối quan hệ với Lục Lãnh Phong hoàn toàn là chuyện không thể nào.

Trong mắt anh, cô chẳng qua chỉ là một loài cỏ dại đáng khinh, hận không thể nhổ bỏ tận gốc, chỉ là một con bọ bẩn thỉu muốn dùng một chân giẫm thành cặn bã.

Nhưng cô không thể để anh ta được như ý, vì em trai mình, cô phải cố gắng tìm một chỗ ngồi ở cái nơi băng giá này, trước khi có đủ chi phí để chữa trị cô không thể bị đuổi ra ngoài.

Trở lại nhà ăn, cô dọn canh và bữa sáng dành riêng cho bà cụ, dặn dò người hầu đưa tới, sau đó mỉm cười nói với các vị trưởng bối: “Con phải đi làm rồi, mọi người ăn từ từ.”

Nhìn bóng lưng của cô rời đi, Lục Vinh Hàn nở nụ cười hài lòng: “Thật là một đứa trẻ ngoan.”

Bà Lục trong lòng hừ lạnh một tiếng, phôi thai xuất thân từ gia đình hèn mọn sẽ luôn có mưu tính trong lòng, bà ta muốn xem thử cô ta có thể giả bộ được bao lâu!

Ngay khi Hy Nguyệt đến công ty, đã nhận được tin nhắn Zalo của Hứa Nhã Thanh.

“Việc nghiên cứu cuốn sách quý tôi đưa cho cô thế nào rồi?”

“Tiếp thu được rất nhiều, cảm ơn anh.” Cô gửi đi với một nét mặt mỉm cười.

“Buổi trưa có muốn cùng nhau dùng bữa không? Tôi đã tìm được một chuyên gia tới có thể giải đáp thắc mắc cho cô.” Hứa Nhã Thanh đáp.

Cô có chút tò mò nên đã đồng ý, dù sao cô cũng không phải đi riêng một mình, cũng không lo sợ miệng người.

Buổi trưa, cô đến quán bít tết lần trước.

Bình luận

Truyện đang đọc