Chương 703
“Chỉ cố con sâu ngốc nghếch như cô mới không thể kiềm chế bản thân, vài câu đường mật đã bị lừa rồi.”
“Tôi… tôi không có, anh quá coi thường tôi.” Cô cong môi, cô rất tự chủ, cho nên cô sẽ không bao giờ yêu anh, sẽ không làm con thiêu thân đâm đầu vào lửa nữa.
“Em có điểm gì đáng được coi trọng không?” Anh chế nhạo, búng vào trán cô.
Cô đã bị anh đả kích, hóa ra trong mắt anh, cô là người phụ nữ không có chút giá trị nào cả.
“Không có thì không có vậy, tôi cũng tự biết bản thân mình như thế nào, không hy vọng bị anh thích.”
Lục Lãnh Phong ánh mắt hơi tối sầm lại, có chút đau lòng: “Cô có người khác thích, nên không quan tâm đúng không?”
Cô có chút choáng váng: “Đây là hai chuyện khác nhau. Anh căn bản không thể thích tôi. Tôi còn tự mình nghĩ ngợi lung tung làm gì?”
“Làm sao em biết là tôi không thích em?” Lục Lãnh Phong hỏi ngược lại.
“Đây là sự thật mà cả thế giới đều biết. Trong mắt anh, tôi còn không bằng ngọn cỏ.” Cô cụp mắt xuống, dưới hàng mi dài dày lộ ra đôi chút đau khổ.
Trong suốt ba tháng ở nhà họ Lục, cô đã sống trong khoảng cách giữa tự ti và tự tôn, thoi thóp qua ngày.
Anh thở dài.
Có một điều Finn nói đúng, cô gái ngốc nghếch này là người thụ động về tình cảm, cần người khác làm tan chảy, và anh cũng vậy.
Bọn họ ở bên nhau giống như những tảng đá chạm vào nhau, chỉ khi một trong hai mềm đi mới có thể hòa quyện vào nhau.
Và người này chỉ có thể là anh.
Ai bảo anh là đàn ông chứ!
Anh phải lên kế hoạch cẩn thận và tặng cô một món quà lớn hươn, để trái tim cô tan chảy trước anh như thể xác của cô!
Lục Lãnh Phong đã không đến bữa tiệc tiệc vào ngày hôm sau.
Sự thất vọng của các cô gái giống như sóng biển, hết lớp này đến lớp khác.
Bà Lục chỉ có thể tự chọn cho con trai mình.
Vì con trai bà thích sự nguyên sơ tươi mát của Hy Nguyệt, nên bà sẽ theo hướng này mà chọn, chắc chắn sẽ không sai.
Bà chọn ra ba cô gái.
Bà thích nhất là cô chủ nhà họ Lâm, Lâm Mạn Ngọc, ngoài ra còn có hai ứng cử viên khác.
Vì để thoát khỏi sự giam cầm, Lục Kiều Sam đã tùy tiện chọn một người con trai. Để sau này lấy cớ đi hẹn hò mà được ra ngoài.
Lúc này, Hy Nguyệt và Lục Lãnh Phong đang nằm trên ghế trong vườn và ngắm sao.
“Hôm nay anh không đi, các cô chủ tiểu thu đó thất vọng biết bao, họ khát khao biết bao được bước chân vào nhà họ Lục.” Hy Nguyệt giọng điệu trêu chọc nói.
“Trên thế giời này, không có người con gái nào không quan tâm đến tôi, ngoài em ra, không có người thứ hai nữa.” Lục Lãnh Phong vươn tay xoa đầu cô.
“Vợ lúc nào cũng không bằng bồ, bồ cũng không bằng vụng trộm, mà vụng trộm không được dư vị lại càng khó quên. Đối với đàn ông, thứ không có được lúc nào cũng là tốt nhất?”