VỢ YÊU BẢO BỐI CỦA LỤC TỔNG

Chương 2120

Bà ta hậm hực rời đi.

Trở lại khách sạn, bà ta gọi Đỗ Di Nhiên đến.

“Cháu muốn lên thượng vị là chuyện không thể nào, đứa nhỏ này sinh ra cũng chỉ có thể làm con riêng mà thôi, cháu đã nghĩ thông suốt chưa.”

Đỗ Di Nhiên còn đang đắm chìm trong hạnh phúc.

“Bà nội, hôm qua cháu còn gặp Lãnh Phong đấy, anh ấy lại muốn cháu, anh ấy nói chỉ cần không có Hy Nguyệt, anh ấy sẽ lập tức cưới cháu.”

Bà cụ Đỗ chấn động.

“Cháu chắc chắn đó là Lục Lãnh Phong?”

“Đương nhiên là anh ấy rồi, cháu chắc chắn một trăm phần trăm, anh ấy nói với cháu, cho dù anh ấy có nói gì cũng không phải thật lòng, anh ấy chỉ muốn lừa Hy Nguyệt thôi.” Đỗ Di Nhiên nói rất chắc chắn, hiện tại cô ta chỉ cần nghĩ cách diệt trừ Hy Nguyệt thôi.

Sắc mặt bà cụ Đỗ âm trầm, thằng nhóc Lục Lãnh Phong này rốt cuộc muốn làm gì, sao bà ta lại không nhìn thấu nổi?

Trong nhà họ Lục.

Lục Lãnh Phong ngồi trên sofa nhìn bức ảnh trong điện thoại của Hy Nguyệt.

“Bà xã, em chụp lại anh như thế, quả nhiên là cô vợ hiền của anh.”

“Lúc đấy em giật mình kêu lên, cho là mình nhìn thấy được sự kiện linh dị, em thật đúng là không nghĩ đến đó lại là anh, còn cho rằng đó là quỷ nước đấy.” Hy Nguyệt trêu chọc cười một tiếng.

Lục Lãnh Phong vươn tay xoa đầu cô.

“Hừ, quỷ nước có đẹp trai như anh không?”

Cô lắc đầu nguầy nguậy.

“Không đẹp trai bằng anh, chẳng qua trời tối, em đâu nhìn thấy rõ.”

“Hiện tại chắc hẳn em có thể hoàn toàn tin tưởng anh rồi chứ?” Lục Lãnh Phong ôm cô vào trong ngực.

Cô lè lưỡi: “Vốn dĩ em đâu có nghi ngờ anh, chẳng qua người bố trí liên hoàn kế này, thật đúng là không đơn giản đâu, chắc hẳn là sớm có dự mưu, đợi đến thời cơ mà thôi.”

“Tên khốn đó không trốn được đâu, sớm muộn gì cũng sẽ bị anh đào ra thôi.” Trong mắt Lục Lãnh Phong lóe lên sát khí, dám dội nước bẩn lên đầu anh, anh muốn lôi kẻ đó ra ướp trong hầm phân.

Hy Nguyệt uống một ngụm nước trái cây, dùng giọng điệu trêu chọc nói.

“Nếu như thật sự có người giả mạo anh, vậy chúng ta phải cẩn thận hơn, gã ta có thể giả mạo anh lừa Đỗ Di Nhiên thì cũng có thể đi lừa người khác, anh nói xem đây có phải là thuật dịch dung trong truyền thuyết không?”

Lục Lãnh Phong bật cười một tiếng.

“Trái lại anh nghĩ đến một thứ, chẳng qua với kỹ thuật hiện tại còn chưa đạt được trình độ lấy giả làm thật.”

“Thứ gì?” Hy Nguyệt vội hỏi.

“Mặt nạ mô phỏng chân thật.” Lục Lãnh Phong trầm thấp nói.

“Mặt nạ mô phỏng chân thật có thể dùng như thật, có thể dùng trong nhận diện khuôn mặt, chẳng qua trước mặt người sống rất dễ lộ ra sơ hở, gặp ánh sáng là lộ.”

Ánh mắt Hy Nguyệt sáng lên.

“Vì thế đối phương mới phải cắt đứt nguồn điện, trong bóng tối sẽ không nhìn ra sơ hở gì.”

Bình luận

Truyện đang đọc