VỢ YÊU BẢO BỐI CỦA LỤC TỔNG

Chương 593

“Anh cũng cảm thấy là tôi cố tình đẩy Hy Mộng Lan phải không?”

Anh yên lặng không nói gì cả, đôi môi mỏng tạo một đường thẳng tắp.

Trên mặt cô đầy biểu cảm đau khổ, cô nở nụ cười: “Anh không tin tôi, tôi còn cố gắng tranh cãi vì mình thì được ích lợi gì chứ?”

Ánh mắt anh vẫn đen thẫm, u ám và thâm trầm, giống như một hồ nước sâu thẳm, nhìn không hề thấy đáy, khiến cho người khác khó mà suy đoán: “Một người phụ nữ trong lòng đều là mưu mô tính toán thì có gì đáng để tôi tin tưởng chứ?”

Cô giấu sau lưng mình những ngón tay đang không kiềm được mà siết chặt vào nhau, trong lòng vô cùng lạnh lẽo, những cảm xúc oan uổng tràn đầy trong lồng ngực: “Hy Mộng Lan thì sao? Cô ta đáng để anh tin tưởng như vậy sao?”

“Tôi cũng không tin cô ta.” Giọng nói của anh bình thản như gió, không có một ít tình cảm nào trong đó, như đang tường thuật lại một sự thật.

Cô có hơi kinh ngạc, kích động nói: “Anh cũng không tin Hy Mộng Lan sao?”

“Ngày mai cô phải cố gắng lên.” Anh nằm xuống, giống như chuẩn bị ngủ, nhìn có vẻ như tối nay vẫn sẽ ở lại để quấy rầy cô.

Cô cũng nằm xuống, tựa vào người anh, từ cảm xúc chán chường tuyệt vọng bỗng biến thành dũng khí chiến đấu và cảm giác được tin tưởng: “Tôi tin rằng sống thiện lương sẽ thắng kẻ xấu xa.”

Khóe miệng Lục Lãnh Phong nhếch lên, dường như anh lại rất muốn xem cái miệng lạnh lợi này làm thế nào để minh oan được cho mình.

Ngày thứ hai, hôm nay Hy Mộng Lan được xuất viện.

Cô ta giương mắt ở trong bệnh viện chờ đợi, hy vọng Lục Lãnh Phong có thể tới thăm cô ta.

Nhưng Lục Lãnh Phong cũng không hề tới, chỉ có Lục Kiều Sam tới mà thôi.

“Lãnh Phong không biết có chuyện gì nữa cơ. Hôm nay Mộng Lan xuất viện, việc quan trọng như vậy mà cậu ta cũng không tới nữa.” Bác cả bĩu môi một cái, cảm thấy vô cùng bất mãn.

Lục Kiều Sam vuốt tay: “Hai người quá sơ sót rồi. Nếu như hai người làm xét nghiệm quan hệ bố con từ sớm thì Hy Nguyệt đã bị mở phiên tòa thẩm định lâu rồi. Cô ta sẽ bị đánh đến trầy sứt da thịt, chứ không ở đây mà làm loạn như vậy nữa đâu.”

Hy Mộng Lan và bác cả nhìn nhau, bày ra vẻ mặt vô cùng khổ sở: “Lúc tôi vào bệnh viện đã bị ngất đi. Mẹ tôi lại không hiểu những việc này. Nếu vì vậy mà để cho cô ta may mắn chạy thoát khỏi việc bị xử phạt thì chỉ có thể do ông trời không có mắt. Đứa trẻ của tôi có xuống âm phủ cũng không nhắm mắt.”

Lục Kiều Sam vỗ vào vai cô ta: “Mẹ tôi nói, hôm nay có nhân vật thần bí tới, dù Hy Nguyệt có tranh cãi như nào cũng vô ích thôi, cô ta chết chắc rồi.”

“Ai vậy?” Hy Mộng Lan ngẩn người ra.

“Mẹ tôi chưa nói, dù sao thì hôm nay chính là ngày giỗ của Hy Nguyệt. Nhất định phải nhân cơ hội này để đuổi cô ta ra khỏi nhà họ Lục, để cho cô có thể có cơ hội đoạt lại vị trí.” Lục Kiều Sam nói vô cùng hung ác và cay nghiệt.

Hy Mộng Lan nắm lấy tay cô ta: “Kiều Sam, cảm ơn cô vẫn luôn giúp đỡ tôi.”

“Tôi không chỉ vì mỗi cô, cũng là vì nhà họ Lục nữa. Tuyệt đối tôi không thể để cho cô ta gieo họa ở nhà họ Lục được.” Lục Kiều Sam cắn răng nghiến lợi.

Trong nhà họ Lục.

Đi ra khỏi phòng giam, Hy Nguyệt hít một hơi thật sâu, không khí bên ngoài thật tốt.

Xuống đến dưới tầng rồi đi tới đại sảnh, cô đã thấy một người phụ nữ lạ mặt ngồi trên ghế sa lon, cô ấy vừa mới đến.

Bình luận

Truyện đang đọc