VỢ YÊU BẢO BỐI CỦA LỤC TỔNG

Chương 223

Hẳn là ông trời đang thương xót cô vì bị ba ngọn núi lớn nhà họ Lục đè ép, nên mới an bài một thiên sứ như Hứa Nhã Thanh xuống trợ giúp cho cô.

Cẩm nang đúng là cẩm nang, Hy Nguyệt chỉ mới nhìn vài bức tranh đầu tiên đã cảm thấy não lực của mình được tăng lên rất nhiều.

Hôm sau, cô dậy sớm, hầm một nồi canh to rồi nấu bữa sáng.

Mặc dù bà Lục và Lục Lãnh Phong chê, nếm thử một miếng cũng không chịu, nhưng vẫn có bố chồng và má nhỏ.

Theo chiến lược của cẩm nang, bọn họ chính là những người mà cô phải ra sức thể hiện trước mặt, phải cung kính bọn họ thật tốt, để mức độ thân thiện tăng lên 100+.

Lục Vinh Hàn nhấp một ngụm canh, hết lời khen ngợi: “Chẳng trách mẹ lại thích như thế, thật sự rất ngon.”

Tư Mã Ngọc Như mỉm cười ôn hòa: “Hy Nguyệt đúng là đứa con thông minh tháo vát, gả vào nhà họ Lục, là phúc của nó, cũng là phúc của nhà họ Lục.”

Bà Lục ngoài mặt tươi cười nhưng trong lòng lại rên rỉ, đứng nói chuyện không thấy đau lưng, nếu người phụ nữ như thế nà làm con dâu của cô ta, chưa chắc gì cô ta sẽ khen ngợi như thế.

“Mẹ, canh rất ngon, há cảo cũng ngon. Con rất thích chị dâu.” Lục Sênh Hạ nhét cả cái bánh há cảo vào miệng, ăn một cách vui sướng.

“Ăn từ từ, đừng để bị nghẹn.” Tư Mã Ngọc Như xoa đầu cô bé một cách âu yếm.

“Mẹ, tối hôm qua con ngủ với chị dâu. Chị dâu kể chuyện cổ tích rất hay, con có thể ngủ với chị dâu mỗi ngày.” Lục Sênh Hạ chớp chớp đôi mắt to, làm bộ dạng nghiêm túc nói.

Tư Mã Ngọc Như nghẹn ngào nhìn cô bé một cái: “Con giỡn cái gì thế, sau này không được kéo chị dâu ngủ cùng nữa đấy.”

“Tại sao?” Lục Sênh Hạ có vẻ bối rối.

“Chị dâu là vợ của anh hai, chị ấy phải ngủ với anh hai.” Tư Mã Ngọc Như nói.

“Ồ, con biết rồi, bọn họ phải ngủ cùng nhau, mới có thể sinh em bé được.” Lục Sênh Hạ lè lưỡi tinh nghịch, trường học có giáo dục khai sáng, cho nên chuyện ở phương diện đó, cô bé cũng có thể lờ mờ hiểu được.

Hy Nguyệt có chút xấu hổ, hai má ửng hồng: “Sênh Hạ, khi nào tối anh hai em không về, chị qua ngủ cùng em, được không?”

Đây vốn dĩ chỉ là lời nói vô tình của cô để dỗ dành một đứa trẻ.

Không ngờ lại thu hút sự chú ý của Lục Vinh Hàn: “Lãnh Phong thường không về nhà sao?”

“Không có.” Nhận thấy mình đã lỡ lời, cô vội vàng xua tay: “Con là muốn nói gần đây công việc của Lãnh Phong khá bận, có lẽ sẽ làm xuyên đêm, không có về nhà.”

Lục Vinh Hàn gật đầu, không hỏi gì thêm.

Lục Lãnh Phong là người bước vào phòng ăn sau cùng. Anh không húp canh, cũng không ăn sáng.

Đồ mà người phụ nữ dơ bẩn đó làm chắc chắn chẳng ra làm sao, quan trọng là bẩn, ăn vào cảm thấy rất tởm, muốn nôn.

Nhưng anh không thể tỏ ra chán ghét rõ ràng trước mặt bố, kẻo ông ấy lại nhận thấy quan hệ không tốt của hai người, anh lấy cớ bận họp, đến công ty sớm hơn rồi vội vàng rời đi.

Hy Nguyệt đã quen rồi, biết là anh sẽ không ăn, nhưng làm một người phụ nữ đức hạnh, tuyệt đối không thể thờ ơ được.

Cô cầm hộp giữ nhiệt trên bàn lên và đuổi theo anh: “Lãnh Phong, tôi giúp anh đóng hộp lại rồi, mang đến công ty rồi ăn.”

Bình luận

Truyện đang đọc