Chương 913
Mắt Hy Nguyệt thoáng qua sự giận dữ, “Chị đừng dùng bụng dạ xấu xa của mình để phỏng đoán một đứa bé.”
“Hy Nguyệt, đừng cố che giấu tội của mình. Tôi biết cô là loại phụ nữ như thế nào, cô cho rằng mọi người sẽ không nghi ngờ một đứa trẻ nên cô mới bày ra âm mưu này.” Lục Kiều Sam tức giận chỉ tay vào mặt Hy Nguyệt, cô ta sợ âm mưu của mình sẽ bị Hy Nguyệt lật tẩy.
Hy Nguyệt mặt không chút thay đổi, lấy lại bình tĩnh, ngay cả giọng điệu cũng trở nên hững hờ, “Chị cả, muốn chứng minh một người cần có chứng cứ, không phải chỉ bằng miệng là có thể đổi trắng thành đen. Vừa rồi tôi đã theo dõi màn hình rất cẩn thận, trước khi ngã chị đã cọ mạnh vào viên bi, chị làm vậy để làm gì? Cho dù chị không biết dưới chân mình là viên bi đi chăng nữa, chị chẳng phải cũng sẽ cẩn thận một chút hay sao? ”
Lục Kiều Sam cảm giác bản thân giống như một củ hành tây, còn Hy Nguyệt thì đang không ngừng bóc lớp vỏ ngụy trang của cô ta ra.
“Tôi cảm thấy viên bi kia dính vào chân mình nên muốn hất nó ra.”
“Trên thực tế, ngay cả trong trường hợp đó, chị cũng không thể bị ngã được, bởi vì bàn chân còn lại của chị không dẫm lên viên bi, mà chị đứng yên không di chuyển nên việc giữ thăng bằng đúng ra phải rất dễ dàng mới phải. Nhưng chị vẫn bị ngã, thậm chí còn ngã về phía tôi. Nếu như tôi không phản ứng kịp, không kịp tránh ra, chị nhất định cũng sẽ đẩy tôi ngã. Nếu như đây thật sự là âm mưu do tôi thiết kế, tôi chẳng phải nên đứng cách xa chị ra hay sao, làm gì để mình bị liên lụy chứ? ”
Hy Nguyệt giọng nói chậm rãi rõ ràng, mạnh mẽ mà sắc bến, không chỉ phủi sạch được nghi ngờ mà còn đẩy hết điểm bất thường quay lại Lục Kiều Sam.
Đáy mắt bà Lục thoáng hiện lên sự lạnh lùng ác độc, ả đàn bà này miệng lưỡi sắc bén, tư duy rõ ràng, con gái bà lại bại dưới tay ả mất.
“Lúc đó bụng Kiều San không thoải mái, nhưng quản gia không chịu để nó về phòng, bắt nó sang khu nhà phụ dành cho khách. Kiều Sam cảm thấy khó chịu chỉ muốn nằm xuống nghỉ ngơi một chút, sao có thể để ý đến mấy điều vặt vãnh đó được chứ!” Bà Lục biện minh thay cho con.
Lục Kiều Sam vội vàng gật đầu: “Đúng, đúng vậy. Khi đó tôi cảm thấy đau bụng, sợ đứa bé xảy ra chuyện nên muốn nằm nghỉ một lát. Cho dù lúc ấy có phẩm phải bi đi chăng nữa cũng không có sức để chú ý. ”
Hy Nguyệt cười thầm, cô biết rõ đây chỉ là cái cớ, Lục Kiều Sam bất mãn vì bà cụ không để cô ta tùy ý về nhà mẹ để nên mới giả vờ đau bụng để vào trong.
“Đau bụng thì đến bệnh viện, chị vào trong nhà nằm thì có ích gì chứ?”
Lục Kiều Sam lườm cô, “Đây chẳng phải chỉ là phản ứng bình thường khi mang thai thôi hay sao, tôi cảm thấy nằm một chút là ổn.”
“Đối với một người phụ nữ mang thai, đau bụng không thể là phản ứng bình thường được, nếu thật sự khó chịu, sao chị có thể bình tĩnh được như thế chứ?” Giọng điệu của Hy Nguyệt sắc bén, cô không định để cô ta qua loa cho xong việc
Cô ta có chút khó chịu đột nhiên dậm chân, “Hy Nguyệt, cô tưởng nói như thế là có thể thoát tội được hay sao? Cô thật là quá độc ác, vừa ăn cướp lại vừa la làng, rõ ràng là cô âm mưu muốn hại tôi, bây giờ con muốn đổ tội cho tôi, cô độc sc quá đấy! ”
“Chị cà, tôi cũng có quyền lên tiếng để bảo vệ cho mình. Chị có thể bày tỏ quan điểm của tôi, tôi cũng có thể bày tỏ sự nghi ngờ của tôi.” Giọng điệu của Hy Nguyệt không khiêm tốn cũng không hống hách, mà vô cùng nhã nhặn.
Lục Kiều Sam tức muốn hộc máu, cô ta thật sự chỉ muốn đạp mạnh vào bụng khiến Hy Nguyệt sẩy thai.
“Cô tốt nhất nên nhận tội của mình đi, và ngững nói những lời chẳng có chút tác dụng kia.” Lục Kiều Sam khịt mũi.
Hy Nguyệt khóe miệng gợi lên một nụ cười giễu cợt, “Tôi không có tội, tại sao phải nhận? Tôi ngược lại lại cảm thấy là cô đang cố tính muốn gán tội cho tôi.”