VỢ YÊU BẢO BỐI CỦA LỤC TỔNG

Chương 777

Anh bật máy tính lên, để đề phòng cô sẽ bỏ trốn lần nữa, anh đã bí mật cài thiết bị theo dõi GPS vào điện thoại di động của cô, sau khi dò tìm một lúc, anh phát hiện ra cô đang ở trong Khách sạn Nhạc Yên.

Khẽ thở dài, anh vội vã ra ngoài.

Lúc mà anh đi vào phòng, Hy Nguyệt đã uống hết mấy ly rượu, hơi chếnh choáng say.

Cô không ngờ anh sẽ tới đây, sửng sốt nói, “Làm sao anh biết tôi đang ở đây?”

Lục Lãnh Phong không trả lời, nhưng khi ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người cô, lông mày anh càng nhíu chặt, “Cô làm sao vậy?”

“Không có gì, chỉ là đột nhiên nhìn thấu một người, nghiêm túc hiểu rõ về con người anh ta rồi, nên đặc biệt vui vẻ.” Cô cười vui vẻ, giống như đang kể một câu chuyện phiếm vậy.

Lục Lãnh Phong ôm cô lên, đặt cô lên sô pha, “Có phải là cô đã uống quá nhiều rượu rồi không?”

“Không phải việc của anh.” Cô ngồi dậy, dùng sức đẩy mạnh anh ra “Anh đừng đứng gần tôi, tránh xa ra, tôi không muốn nhìn thấy anh”.

Lục Lãnh Phong hít một hơi, đi tới bên bàn, rót một ly nước cho cô, “Cô đang giận tôi sao?” Anh cố hết sức để giữ cho giọng điệu của mình được bình tĩnh.

Cô cầm lấy cốc nước, uống một ngụm nhỏ, thì nhận ra bên trong chỉ toàn là nước trắng bình thường, thì cự tuyệt để cốc xuống, loạng choạng tìm chai rượu bên cạnh rồi nhặt lên.

Cô chỉ muốn uống rượu, chỉ có rượu mới có thể làm tê liệt trái tim đang đau đớn và tuyệt vọng của cô thôi.

Đối với người đàn ông này, cô đã không còn ôm chút ảo nào nữa rồi.

Lục Lãnh Phong giật lấy chai rượu, “Không được uống nữa.”

Cô nhìn chằm chằm anh một hồi lâu rồi đột nhiên bật cười thành tiếng, tiếng cười đầy đau khổ và mệt mỏi, “Lục Lãnh Phong, chúng ta hãy ly hôn đi, đừng tiếp tục hành hạ nhau nữa. Tôi không phải người phụ nữ mà anh muốn, anh cũng không phải đàn ông mà tôi cần. Cứ ở bên nhau như thế này thì cả hai bên đều sẽ rất mệt mỏi. ”

Đôi vai của Lục Lãnh Phong khẽ run lên, giống như bị đánh một gậy đau đớn, sắc mặt tái nhợt, “Người đàn ông mà cô cần là ai? Hứa Nhã Thanh sao?”

“Đúng vậy, chính là Hứa Nhã Thanh.” Cô dứt khoát không chút do dự nói, “Anh ấy yêu tôi, yêu tôi bằng cả trái tim, và quan trọng hơn hết anh ấy chỉ yêu một mình tôi mà thôi. Không giống như anh, tam tâm nhị ý lòng này ý khác, trái ôm phải nắm. muốn người khác phải làm theo ý mình, không phải sao? Xin lỗi, tôi phối hợp không nổi, mà thực lòng là hoàn toàn không thể phối hợp được. ”

Khóe miệng anh giật giật, nét mặt tuấn tú cũng nhếch lên, “Hy Nguyệt, ngoại trừ cô ra tôi không hề có người phụ nữ nào khác.”

“Không có?” Cô giễu cợt, không khỏi châm chọc nói “Thế thì tối hôm nay anh đã đi đâu, còn tối hôm qua nữa?

“Tôi…” Lục Lãnh Phong muốn nói gì đó, nhưng lại trầm ngâm, vẻ mặt đầy mâu thuẫn khó diễn tả thành lời

Trong mắt cô, phản ứng này của anh là bởi vì anh đang cảm thấy có lỗi nên mới không nói gì.

“Lục Lãnh Phong, anh thật đáng sợ, là người đáng sợ nhất mà tôi từng thấy.”

Anh im lặng, có chút bất lực, có chút đau khổ, có chút không đành lòng, một lúc lâu sau, anh mới nặng nề thở dài nói, “Kiều An bị thương. nên tôi đi thăm cô ấy, chỉ có vậy mà thôi.”

“Ha ha.” Cô cười lớn, nhưng trong ánh mắt lại không nhìn thấy nụ cười, chỉ toàn là nước mắt, cô không tin lời anh nói. Anh đã nhiều lần làm tổn thương cô như vậy. Bây giờ, dù anh có nói gì đi chăng nữa, cô cũng sẽ không ngu ngốc mà tin tưởng nữa đâu.

Bình luận

Truyện đang đọc