VỢ YÊU BẢO BỐI CỦA LỤC TỔNG

Chương 774

Điều này chỉ có thể cho cô rõ ràng một điều, đó là trong trái tim của anh, vốn không hề có sự tồn tại của cô, anh chưa bao giờ dành bất cứ sự quan tâm nào cho cô cả

Kiều An, người yêu cũ của anh, so với cô, cô ta quan trọng hơn rất nhiều.

Sau khi túi sữa nhỏ chơi bóng chày trở về, tự mình đi về phòng để tắm rửa, sau đó ngồi trong phòng ăn để ăn sáng.

“Chú Ma Vương, kĩ năng đánh bóng chày của chú thật tuyệt, không kém gì bố con cả.”

Lục Lãnh Phong âu yếm xoa đầu cậu bé, “Từ nay về sau, mỗi buổi sáng chú đều dạy con chơi bóng chày, thế nào?”

“Được ạ.” Túi sữa nhỏ hé miệng cười ngọt ngào, lộ ra một hàng răng trắng.

Hy Nguyệt cúi đầu tự mình ăn sáng không lên tiếng.

Tâm trạng của cô đang không được tốt, sự thất vọng khiến cô không muốn nói bất cứ điều gì cả.

Lục Lãnh Phong thấy vậy, khóe miệng vừa khẽ động, muốn nói cái gì đó rồi lại không nói gì thêm, trầm mặc một hồi lâu, sau đó trầm giọng nói: “Hôm nay có thể tôi sẽ về nhà muộn một chút.”

Một câu nói vô tình mà lại giống như rắc một nắm muối vào vết thương của Hy Nguyệt, khiến cô cảm thấy khắp mọi nơi trên người mình đều đau đớn không nguôi.

Cô ấy biết chính xác anh sẽ đi đâu!

Trong lòng anh, Kiều An quan trọng hơn cô rất nhiều.

Cô cụp đôi mắt xuống, không nói tiếng nào, cầm lấy lát bánh mì trên đĩa, cắn một miếng, coi đó như là một miếng thịt của anh đi.

Ngay sau khi Lục Lãnh Phong rời đi, thì Hứa Nhã Thanh gọi tới, “Hy Nguyệt, hôm nay em có rảnh không? Anh muốn đưa con đến khu vui chơi để chơi.”

Cô mím mím đôi môi, một chút cảm giác mơ hồ lóe lên từ đáy mắt cô, “Em phải đến công ty, không có thời gian. Nghe nói buổi tối ở quảng trường Hải Dương sẽ có một buổi biểu diễn ánh sáng rất đẹp, không bằng chúng ta đi xem biểu diễn ánh sáng cùng nhau đi. ”

“Được, được!” Hứa Nhã Thanh liên tiếp nói hai chữ “Được”, vui vẻ cúp điện thoại.

Vào buổi tối, Hy Nguyệt dắt theo Túi sữa nhỏ đến trung tâm thương mại nằm ở quảng trường Hải Dương, thì gặp anh ta ở đó, họ cùng nhau ăn bít tết rồi tiến vào phòng xem buổi biểu diễn.

Màn biểu diễn vẫn chưa bắt đầu, hai người họ ngồi cạnh nhau, muốn nói chuyện gì cũng đều dễ dàng hơn rồi.

“Y Nhược có còn ở thành phố Long Minh không?”

“Anh đã ủy thác cho luật sư làm thủ tục ly hôn. Cô ấy có ở đó hay không cũng không quan trọng.” Hứa Nhã Thanh nhún vai nói.

Cô khẽ thở dài, “Dù sao cô ấy cũng là mối tình đầu của anh, lại ở bên anh nhiều năm như vậy, cô ấy thật ra vẫn luôn yêu anh. Có cô ấy ở bên cạnh anh, em thật sự rất an tâm.”

Hứa Nhã Thanh đưa tay ra, nắm lấy tay cô một cách tuyệt vọng, “Anh không phải là kiểu người tam tâm nhị ý, đã ở bên một người rồi còn tơ tưởng đến người khác. Người anh yêu bây giờ chỉ có em, và sau này cũng chỉ có em mà thôi. Anh và cô ấy đều đã là quá khứ rồi, nếu vẫn còn nhắc lại điều này, anh sợ sẽ làm tổn thương đến em. Hy Nguyệt, anh yêu em, vì vậy anh sẽ không bao giờ làm bất cứ điều gì để làm tổn thương em. ”

Giọng điệu của anh ta rất chân thành, chân thật như thế, từng lời từng chữ đều khắc sâu vào trái tim của Hy Nguyệt.

Lục Lãnh Phong bây giờ là chính là như thế này, một bên anh nói muốn bắt đầu lại với cô, bên kia lại không chịu ngừng mối quan hệ với Kiều An.

Bình luận

Truyện đang đọc