VỢ YÊU BẢO BỐI CỦA LỤC TỔNG

Chương 737

“Hy Nguyệt, Y Nhược với anh mà nói, giống như Thời Thạch với em vậy, đều đã là quá khứ. Em và Y Nhược là hai người hoàn toàn khác biệt, vẻ ngoài cũng không giống nhau, sao anh lại coi em là vật thay thế của cô ấy chứ?”

Biểu cảm của anh ta nghiêm túc mà thản nhiên, giọng điệu trịnh trọng mà chân thành, nói xong ôm lấy vai cô, “Hy Nguyệt, anh yêu em, em là vợ của anh, là người quan trọng nhất với anh. Em không cần phải thay thế cho người khác, cũng không có bất cứ kẻ nào có thể thay thế em.”

Trong lòng Hy Nguyệt ngổn ngang.

Bây giờ trong các nhóm của giới người nổi tiếng đều đang bàn tán chuyện của cô. Trong một đêm, cô trở thành nơi cho nghìn người chỉ trỏ.

Sau khi một lần nữa trở về lại thành Hy Nguyệt, tình cảnh của cô liền xấu hổ.

Cô còn chưa ly hôn, trên danh nghĩa là vợ của Lục Lãnh Phong, mà Hứa Nhã Thanh cũng là đàn ông có vợ. Nếu tiếp tục ở cạnh Hứa Nhã Thanh, cô sẽ hoàn toàn trở thành tình nhân, con trai cô cũng trở thành con riêng.

“A Thanh, hiện giờ em nên làm cái gì bây giờ chứ, em đã không còn là vợ của anh.”

Trên mặt Hứa Nhã Thanh có một vẻ buồn khổ, đây cũng là chỗ anh ta khó xử, “Hy Nguyệt, em về nhà cùng anh trước, cho anh chút thời gian, anh sẽ xử lý tốt chuyện của Y Nhược.”

Tần Nhân Thiên đi từ trên lầu xuống, “Hiện giờ Hy Nguyệt về thì không phù hợp, anh vẫn nên mau chóng làm thủ tục ly hôn với Y Nhược đi, rồi đón cô ấy về.”

Hy Nguyệt im lặng chưa nói, trong một khoảng thời gian ngắn, thế mà cô lại không biết mình nên đi đâu, như đã biến thành một con chó trong nhà có tang, thiên hạ rộng lớn, không có một chỗ nào có thể trở thành chốn dung thân của cô.

Túi sữa nhỏ chạy tới, ôm chặt Hứa Nhã Thanh.

“Daddy, cuối cùng daddy cũng tới rồi, con còn tưởng rằng daddy không cần còn, không cần mommy.”

Hứa Nhã Thanh ôm con lên, hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ của nó, “Con và mommy là người quan trọng nhất với daddy, sao daddy lại không cần hai người được, ba sẽ đón hai người về nhà. Con nói với mommy, bảo mommy tha tứ cho daddy, về nhà cùng daddy có được không?”

Túi sữa nhỏ liếc mắt một cái quan sát Hứa Hy Nguyệt, “Mommy, chúng ta về nhà đi, con muốn về nhà, không thể để người phụ nữ xấu cướp nhà của chúng ta đi được.”

Một câu đã khiến Hy Nguyệt mềm lòng, dứt khoát bỏ đi tất cả băn khoăn.

Con cô cần một gia đình hoàn chỉnh, vì nó, cô có thể hy sinh tất cả, mấy thứ hư vô như danh dự và danh phận kia tính là gì chứ? Chỉ cần Hứa Nhã Thanh không coi cô là vật thay thể của Y Nhược, cô sẽ không còn gì để rối rắm.

“Đi thôi.” Cô thấp giọng nói ra hai chữ.

Hứa Nhã Thanh khẽ thở ra, một tay ôm con, một tay ôm vai cô, “Bà xã, chúng ta về nhà.”

Ngón tay giấu sau lưng của Tần Nhân Thiên chậm rãi siết chặt. Anh ta nhìn ra được, Hy Nguyệt là vì con mới trở về. Dù anh ta có ngăn cản, cũng không có cách gì thay đổi ý định của cô.

Về đến nhà, Hứa Nhã Thanh đẩy cửa, lập tức thấy mẹ Hứa và em gái Hứa Nhã Phượng đang ngồi trên ghế sô pha.

Nhìn qua có vẻ hai người họ chờ lâu rồi.

Mẹ Hứa sai Hứa Nhã Phượng mang cháu trai lên lầu, chuyện của người lớn không thể ảnh hưởng đến con trẻ.

Bình luận

Truyện đang đọc