VỢ YÊU BẢO BỐI CỦA LỤC TỔNG

Chương 460

Cô không muốn đi, hoàn toàn không muốn đi chút nào.

Cô sẽ không chơi đùa với anh.

Nhưng mà cô không thể không đi, nếu không tối nay Lục Lãnh Phong sẽ không để cho cô được yên thân.

Cô lo lắng bước ra ngoài, mỗi bước đi đều vô cùng nặng nề.

Căn phòng của Hy Mộng Lan không đóng cửa.

Cô nhẹ nhàng đẩy cửa vào, nhìn thấy hai bóng người đang quấn lấy nhau trên chiếc giường lớn.

Hy Nguyệt cảm giác như có một cây gậy rơi vào đầu cô, hung hăng đánh một cái trên đỉnh đầu, khiến đầu óc cô choáng váng đến mức hoa cả mắt.

Cô vội vàng vịn lấy khung cửa để bản thân không ngã xuống.

Chờ đến khi đầu óc quay cuồng bình tĩnh trở lại, cô hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ cho bản thân được tỉnh táo.

Hy Mộng Lan cười đắc ý khi nhìn thấy khuôn mặt cô.

Đây là cô ta cố ý kích thích Hy Nguyệt.

Cô ta đã thành công rồi.

Giống như có hàng ngàn mũi kim bay vào trong mắt Hy Nguyệt, đâm mạnh đến mức đẫm máu, gần như trong tiềm thức, cổ họng cô khẽ phát ra một âm thanh kỳ quái, giống như bản thân đang rất đau khổ nuốt xuống một ngụm nước chua vậy.

Lục Lãnh Phong nghe thấy âm thanh thì quay người lại, khóe miệng mang theo một tia giễu cợt xấu xa: “Vào hầu hạ đi.”

Chỉ bốn chữ đơn giản nhưng lại giống như bốn mũi tên sắc bén bay tới, đâm thẳng vào tử huyệt của cô một cách mãnh liệt.

Cô mở to hai mắt, hoàn toàn không thể tin được, cô cứ ngỡ bản thân đã nghe nhầm.

Làm thế nào mà anh có thể đưa ra một yêu cầu hài hước như vậy?

Lục Lãnh Phong có vẻ hơi mất kiên nhẫn, mày rậm cau lại, thấp giọng gầm lên một tiếng: “Lăn đến đây.”

Câu này, cô đã nghe rõ ràng.

Đúng là muốn cô bước vào đó.

Mà vào đó để làm gì chứ?

Cô muốn di chuyển bước chân, nhưng đôi chân của cô quá yếu, hai chân giống như nặng cả ngàn ký, mỗi lần nhấc bước chân lên đều khiến cô phải dùng hết tất cả sức lực của bản thân.

“Cô là con ốc sên đấy à?” Lục Lãnh Phong nắm lấy cái gối trong tay, ném về phía cô một cách thô bạo.

Anh ném rất chính xác, chiếc gối đập thẳng vào đầu cô.

Cũng may chiếc gối rất mềm, dù bị đập trúng cũng không đau đớn, nhưng cô biết nếu bản thân cô chậm hơn một bước, thì thứ bị ném có lẽ không phải là một cái gối, mà sẽ là một chai rượu hoặc tách trà trên bàn đầu giường.

“Có chuyện gì không?” Giọng nói của cô rất yếu ớt, giống như một cơn gió sắp tắt.

Lục Lãnh Phong không nói gì nữa, lại vùi đầu vào cổ Hy Mộng Lan, ngón tay mảnh khảnh lướt dọc theo khuôn mặt của cô ta.

Vài phút sau, Lục Lãnh Phong đột nhiên kéo chăn bông che cả hai người lại, không muốn cô đứng bên cạnh làm ảnh hưởng đến những chuyện tiếp theo của anh.

Bình luận

Truyện đang đọc