NGHE BẢO BOSS HÀN NGHIỆN VỢ LÊN TRỜI


Sau khi Giang Kiến Huy thấy trên mạng đoạn video Nhan Nhã Tịnh bị người ta hãm hại ở bệnh viện, anh ta liền cảm thấy rất có hứng thú với cô.

Trong bữa tiệc tối, cô cơ trí đấu lại trà xanh, anh ta càng có thêm vài phần thiện cảm với cô.

Đêm nay anh ta nhất định phải chiếm được cô!
Ánh mắt của Giang Kiến Huy miêu tả tỉ mỉ từng đường nét trên khuôn mặt Nhan Nhã Tịnh.

Cô thật xinh đẹp!
Anh ta trêu hoa ghẹo nguyệt bao năm nay, sao lại không phát hiện ra cô gái xinh đẹp thế này cơ chứ? Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn, thuần khiết của cô, lần đầu tiên Giang Kiến Huy có suy nghĩ muốn ổn định.
Nhan Nhã Tịnh dửng dưng liếc nhìn Giang Kiến Huy.

Anh ta có một khuôn mặt tuấn tú đủ để làm điên đảo chúng sinh, nhưng tướng mặt quá tùy tiện, nhìn là biết chẳng phải người tốt lành gì.
Hơn nữa, ánh mắt của anh ta quá đen tối, cứ nhìn chằm chằm vào cả người cô khiến Nhan Nhã Tịnh cảm thấy không thoải mái.
Ừm, dù sao thì cũng kém xa anh Lưu!
Nhan Nhã Tịnh không muốn lãng phí thời gian với loại đàn ông trăng hoa này, cô hờ hững nói: “Cảm ơn đồ uống của anh.” Sau đó xoay người bước ra bên ngoài đại sảnh.
Đương nhiên Giang Kiến Huy sẽ không để con mồi sắp đến miệng bay đi mất như vậy.

Anh ta bước vội tới trước mặt cô: “Bác sĩ Nhan, tối nay đi với tôi nhé!”
Giang Kiến Huy nhìn lướt qua bộ váy dạ hội bình dân trên người Nhan Nhã Tịnh.

Trang phục tuy rẻ nhưng được cô mặc lên lại toát ra khí chất của hàng hiệu quốc tế.


Mà điều này vẫn có thể chứng tỏ, điều kiện kinh tế hiện giờ của cô rất bình thường.
Làm gì có cô gái nào mà không yêu tiền, cô tới nơi như thế này chẳng phải cũng là để kiếm đại gia sao?
Giang Kiến Huy này không bao giờ thiếu tiền, chỉ cần anh ta cho cô một chút ngon ngọt, nhất định cô sẽ nóng lòng nép vào người anh ta ngay.
Nghĩ đến đây, Giang Kiến Huy ngả ngớn cầm một tấm thẻ đen nhét vào người Nhan Nhã Tịnh.
“Đi theo tôi, tôi sẽ biến em trở thành cô gái giàu sang nhất Vân Hải.

Em muốn mua cái gì là có thể mua cái đó!” Nói xong, Giang Kiến Huy cúi mặt xuống, bờ môi từng chút từng chút kề sát vào môi Nhan Nhã Tịnh.
Nhìn thấy đôi môi của Giang Kiến Huy cách mình mỗi lúc một gần, hàng lông mày thanh tú của Nhan Nhã Tịnh không khỏi nhíu lại.
Người đàn ông này có bị bệnh không vậy? Vô duyên vô cớ cầm tấm thẻ nhét vào người cô, lại còn đòi hôn cô.

Dáng vẻ như chó đội lốt người, bất cứ lúc nào cũng có thể phát bệnh, khác gì cầm thú đâu chứ!
Đương nhiên là Nhan Nhã Tịnh sẽ không để tay của Giang Kiến Huy chạm vào người mình.

Cô cầm lấy tấm thẻ đen trong tay anh ta, ngăn đối phương động tay động chân với cô.
Bất ngờ thấy Nhan Nhã Tịnh sốt sắng cầm lấy tấm thẻ đen của mình như thế, Giang Kiến Huy không khỏi cười đắc ý.

Anh ta đã bảo mà, làm gì có cô gái nào không ham tiền.

Miễn là có tiền thì thứ gì cũng có thể mua được!
Một người phụ nữ nhìn có thanh cao đến mấy, đứng trước đồng tiền cũng trở nên tầm thường, nịnh bợ thôi!
Giang Kiến Huy đang đắc ý thì chợt cảm thấy trên mặt tê rần, tấm thẻ đen trong tay Nhan Nhã Tịnh đã đập mạnh lên mặt anh ta.
“Đồ bệnh!”
Giang Kiến Huy tức thì sững sờ ngay tại chỗ, như thể hóa đá.


Anh ta nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhan Nhã Tịnh bằng ánh mắt không thể tin được.

Cô dám cầm thẻ đánh vào mặt anh ta ư?
Cô còn nói anh ta bệnh?
Vân Hải lớn như vậy, ai dám đánh vào mặt Giang Kiến Huy? Ai dám nói anh ta bệnh?
Thôi được rồi, có Lưu Cửu dám đánh.
Giang Kiến Huy còn chưa hồi phục tinh thần sau cú sốc không gì sánh kịp này thì lại cảm thấy chân mình đau dữ dội.

Anh ta cúi đầu nhìn xuống, thấy Nhan Nhã Tịnh giẫm giày cao gót lên bàn chân mình không chút khách khí.
“Đồ thần kinh!”
Nhan Nhã Tịnh lại giẫm thêm cho anh ta một cái thật mạnh rồi mới thu chân lại, rảo bước ra ngoài đại sảnh.
“Ha…”
Có bệnh, còn là bệnh thần kinh!
“Ha…”
Giang Kiến Huy đứng đó cười toét miệng như một tên đần.
Anh ta bệnh đấy còn gì? Bị một cô gái vừa đánh vừa mắng, còn suýt giẫm đạp đến tàn phế, thế mà bản thân vẫn còn có tâm trạng để cười.

Anh ta đúng là bị bệnh thần kinh thật rồi!
Thú vị!
Nhan Nhã Tịnh tưởng lúc nãy cô uống nước trái cây chua chua ngọt ngọt, không ngờ lại là rượu rất mạnh.

Nhan Nhã Tịnh rất ít khi uống rượu, tửu lượng của cô vô cùng kém, chưa đến một ly đã ngã.
Bao năm qua, trừ lần này ra thì cũng chỉ có thời gian ở nước ngoài từng uống nửa ly rượu.
Ban đầu Tô Thu Quỳnh muốn cùng cô uống rượu hát hò, tự do tự tại.

Không ngờ Nhan Nhã Tịnh mới uống nửa ly rượu đã say bí tỉ.
Nhan Nhã Tịnh say rượu, ban đầu còn có thể ngủ một giấc yên tĩnh.

Nhưng đến sau khi lấy lại tinh thần, cô sẽ làm ra những chuyện không thể diễn tả được.
Nghe nói sau khi say rượu, cô rất thích xem bói cho người ta, còn thích bắt người ta mặc váy.
Hôm đó Tô Thu Quỳnh mặc quần, cô cứ khăng khăng đòi cởi quần của Tô Thu Quỳnh ra, bắt cô ấy thay váy.
Tô Thu Quỳnh tức giận đến nỗi suýt ném cô xuống Thái Bình Dương.
Từ đó về sau, Tô Thu Quỳnh không dám rủ Nhan Nhã Tịnh uống rượu nữa, cô ấy cũng không cho Nhan Nhã Tịnh uống rượu ở bên ngoài, sợ cô bị những kẻ có ý đồ xấu lợi dụng.
Nhan Nhã Tịnh biết tửu lượng của mình rất kém, phẩm rượu lại càng kém hơn, nên cũng không dám tùy tiện uống rượu.

Không ngờ tối nay lại uống nhầm rượu.
Nhan Nhã Tịnh sợ mình sẽ làm ra chuyện gì khó tả ở nơi công cộng.

Cô nấc một cái, định nhanh chóng bắt taxi trở về căn hộ nhỏ, tránh khỏi mất mặt xấu hổ.
Vừa bước ra khỏi sảnh tiệc, đầu óc Nhan Nhã Tịnh liền trở nên mơ màng.

Còn chưa đợi được taxi thì cô đã cảm thấy trước mắt tối sầm, không khống chế được mà ngã lăn ra đất.
Nhan Nhã Tịnh vội vàng túm lấy thứ gì đó, định bò từ dưới đất lên.
Xã hội bây giờ loạn như vậy, nếu cô say rồi té ngã bên ngoài, không ai biết được sẽ xảy ra chuyện gì.
Lỡ như gặp phải người xấu, bị cướp giật là nhẹ.

Chứ nếu gặp phải loại người tâm lý biến thái rồi bị làm nhục, sau đó lại bị phanh thây ở nơi hoang dã, chuyện gì cũng có thể xảy ra.

“Mình không thể ngủ, không được ngủ…”
Nhan Nhã Tịnh vừa cố gắng đứng lên vừa không ngừng lẩm bẩm.
“Mình không thể bị phanh thây được, không thể bị phanh thây…”
Khóe môi Giang Kiến Huy giật giật mấy lần.
Thấy Nhan Nhã Tịnh vẫn nắm lấy vạt áo vest của mình, Giang Kiến Huy ngồi xổm xuống, cố ý hù dọa Nhan Nhã Tịnh: “Ừ, tôi thích nhất là mấy cái kiểu phanh thây đấy, nếu em không ngoan…”
Giang Kiến Huy còn chưa nói hết đã nghe thấy tiếng hít thở đều đều.

Anh ta vỗ nhẹ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhan Nhã Tịnh.

Thế mà cô gái này ngủ thiếp đi được?
Tửu lượng kém thật!
Biết trước như vậy thì đã không để cô uống rượu rồi, ngủ say như lợn chết.

Gặp phải một người say rượu thế này, thật chẳng thú vị chút nào cả!
Nhưng nể tình cô có nhan sắc vừa mắt, đêm nay anh ta sẽ miễn cưỡng phá lệ, nếm thử mùi vị của người say!
Cô gái này có vẻ không có hứng thú với tiền bạc của anh ta, Giang Kiến Huy chỉ có thể dùng sức hấp dẫn của đàn ông để chinh phục cô thôi!
Giang Kiến Huy nở nụ cười xấu xa, anh ta vác Nhan Nhã Tịnh trên vai như vác một cái bao tải!
Có nhiều thứ, ăn được một lần là sẽ càng khao khát có lần thứ hai.

Chờ cô trở thành người phụ nữ của anh ta, anh ta đảm bảo cô sẽ một lòng một dạ với mình!
Giang Kiến Huy đắc ý ngâm nga, vác Nhan Nhã Tịnh lên chiếc Ferrari phiên bản giới hạn của mình.

Bọn Lưu Cửu đều khinh thường những người phụ nữ anh ta chạm vào là hạng xoàng xĩnh lòe loẹt, chất lượng quá kém.

Tối nay anh ta chơi một cô gái trong sáng thoát tục, sau đó khoe khoang với bọn họ, xem sau này bọn họ còn dám chê cười anh ta nữa không!.


Bình luận

Truyện đang đọc