NGHE BẢO BOSS HÀN NGHIỆN VỢ LÊN TRỜI

CHƯƠNG 894

Vừa vào phòng khách, Lâm Tư Hãn đã vô cùng nôn nóng hô lên: “Nhã Tịnh đâu rồi? Tôi nghe nói Nhã Tịnh bị thương, giờ Nhã Tịnh thế nào rồi?!”

Lời này của Lâm Tư Hãn vốn dĩ chỉ là tìm cảm giác tồn tại thôi, không cần người khác trả lời, cho nên không đợi Lưu Thiên Hàn và Nhạc Dũng lên tiếng cậu ta đã lao lên tầng như một cơn gió thổi.

Nhan An Bảo đã đợi ở lối cầu thang, cậu bé nhìn Lưu Thiên Hàn dưới tầng một cái, sau đó nói với Lâm Tư Hãn: “Chú Tư Hãn, chú tới rồi ạ! Mẹ cháu bị thương, mẹ yếu ớt lắm, chú phải chăm sóc cho mẹ cháu thật cẩn thận đấy nhé.”

Tầm mắt của Nhan An Mỹ cũng dính chặt lên mặt Lưu Thiên Hàn: “Chú Tư Hãn, lúc con gái bị thương là lúc yếu ớt nhất! Chú nhất định phải khiến tâm hồn nhỏ bé của mẹ cháu cảm thấy ấm áp nhé!”

“Mấy bé cưng cứ yên tâm, chú nhất định sẽ chăm sóc cho Nhã Tịnh thật tốt!” Lâm Tư Hãn vỗ lồng ngực bảo đảm: “Chú nhất định sẽ dùng sự nhiệt tình như lửa của chú để làm ấm áp trái tim bị nhốt trong băng ngàn năm của Nhã Tịnh!”

Sự nhiệt tình như lửa…

Trái tim bị nhốt trong băng ngàn năm…

Khóe miệng của Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ không kìm được mà run rẩy, cái kiểu diễn xuất này đúng là không phải khoa trương ở mức bình thường thôi đâu!

Sau này khi mời nam phụ xuất hiện, có phải hai đứa chúng nó nên viết kịch bản sẵn cho Lâm Tư Hãn không vậy?

Lưu Thiên Hàn bị sự nhiệt tình như lửa của Lâm Tư Hãn kích thích, vẫn còn ngồi ở sofa trong phòng khách. Nhìn thấy cậu ta ôm một bó bách hợp lớn lao ầm ầm vào, tâm trạng Lưu Thiên Hàn đã đủ khó chịu rồi, bây giờ nghe thấy cậu ta nói cái gì mà nhiệt tình như lửa, trong lòng anh càng khó chịu như bị kim đâm.

Ha!

Lại còn nhiệt tình như lửa?

Đã bị thương thành thế này rồi, còn rực lửa được nữa à!

Mẹ kiếp, khẩu vị của hai người này cũng nặng quá rồi đấy!

Lưu Thiên Hàn bị sự nhiệt tình như lửa này kích thích cho cả người đều khó chịu. Anh đứng phắt dậy, đi về phía phòng Nhan Nhã Tịnh. Anh đang muốn xem thử xem, một người bệnh thì có thể nhiệt tình như lửa kiểu gì!

Thấy tất cả hành động của Lưu Thiên Hàn, khóe môi Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ nhếch lên nụ cười như hồ ly nhỏ.

Nhưng để hiệu quả xuất hiện của nam phụ càng tốt hơn, hai đứa vẫn quyết định giả vờ giả vịt ngăn Lưu Thiên Hàn một lần.

“Bác hai, bác không ở dưới phòng khách uống trà đi, sao lại lên tầng vậy ạ?” Nhan An Bảo chặn trước mặt Lưu Thiên Hàn, ra vẻ bé cưng tò mò.

Đương nhiên Lưu Thiên Hàn sẽ không nói rằng anh muốn lên ngăn cản người nào đó nhiệt tình như lửa, anh điềm đạm trả lời: “Phòng khách ngột ngạt quá, lên tầng đi dạo.”

Nghe thấy lời này của Lưu Thiên Hàn, khuôn mặt lạnh lùng của Nhan An Bảo suýt chút nữa thì không giữ nổi, đi dạo dưới tầng sáng sủa thoáng đãng biết bao nhiêu, lần đầu tiên cậu bé nghe thấy người khác bảo lên tầng đi dạo đấy.

Bình luận

Truyện đang đọc