NGHE BẢO BOSS HÀN NGHIỆN VỢ LÊN TRỜI

CHƯƠNG 456

Cô vừa quay người, giọng nói của Thịnh Vân Khê đã truyền vào tai cô: “Nhan Nhã Tịnh, cô có biết, tại sao tôi không tìm Thiên Hàn mà đi tìm cô trước không?”

Không đợi Nhan Nhã Tịnh nói gì, Thịnh Vân Hiên lại nói tiếp: “Nhan Nhã Tịnh, tôi cho cô bậc thềm để đi xuống, tôi không muốn khiến mọi người đều quá khó coi.”

“Thiên Hàn là con trai của tôi, tôi hiểu thằng bé hơn bất kỳ ai, nếu như tôi nhất quyết muốn chia tách hai người, thằng bé sẽ chỉ đứng về phía tôi! Tôi cũng là phụ nữ, cho dù không thích cô, tôi cũng tôn trọng cô, tôi hi vọng trong đoạn tình cảm này, cô có thể rút lui một cách có thể diện!”

“Nhan Nhã Tịnh, rời khỏi Thiên Hàn đi, cho dù cô muốn bù đắp như thế nào, chỉ cần cô rời đi, nhà họ Lục chúng tôi đều sẽ không để cô thiệt! Nhan Nhã Tịnh, tôi cho cô hai phút để suy nghĩ!”

Cơ thể Nhan Nhã Tịnh hơi dừng lại, không thể không nói, Thịnh Vân Hiên thật sự khiến cô rất thất vọng, ấn tượng lúc đầu mà Thịnh Vân Hiên cho cô là cao quý, tao nhã, cô cứ nghĩ bà ta cũng thấu tình đạt lý như Lục Diễm Mai, không ngờ, bà ta càng quen cao cao tại thượng ra lệnh cho người khác.

Lời nói của Thịnh Vân Hiên khiến Nhan Nhã Tịnh rất khó chịu, nhưng, cô cũng có thể hiểu cho Thịnh Vân Hiên.

Người như Thịnh Vân Hiên, cao cao tại thượng, tự cho mình được nuông chiều, sao có thể quan tâm đến cảm nhận của người khác chứ.

Hơn nữa, cho dù ở trong mắt ai, cô và cậu Lưu, đều không xứng với nhau.

Chỉ là, cho dù người trên cả thế giới này đều cảm thấy cô không xứng với cậu Lưu, chỉ cần cậu Lưu cần cô, cô sẽ không rời không bỏ.

Tình yêu của cô, là vì để cô và cậu Lưu đều vui vẻ, hạnh phúc, chứ không phải vì lấy lòng người trên toàn thế giới.

Nhan Nhã Tịnh quay mặt lại, trong mắt cô, là một sự ngang bướng, kiên trì khó có thể phá hủy được.

“Dì Thịnh, xin lỗi, phải khiến dì thất vọng rồi, cho dù dì cho cháu suy nghĩ bao lâu, cháu cũng sẽ không rời khỏi Thiên Hàn!”

Sau khi trầm mặc một lúc, Nhan Nhã Tịnh lại nói thêm một câu: “Muốn cháu từ bỏ Thiên Hàn, trừ khi, anh ấy chủ động chia tay với cháu!”

Nói xong câu này, Nhan Nhã Tịnh cũng không ở lại nữa, sải bưởi đi ra khỏi quán cafe.

Nhan Nhã Tịnh vừa rời đi, Cung Tư Mỹ đợi ở bên ngoài đã vội vàng đi vào, cô ta ôm lấy cánh tay Thịnh Vân Hiên: “Dì Thịnh, Nhan Nhã Tịnh nói như thế nào? Cô ta có muốn rời hỏi anh Thiên Hàn không?”

“Cô ta nói, muốn cô ta từ bỏ Thiên Hàn, trừ khi Thiên Hàn chủ động chia tay với cô ta!” Trong giọng nói của Thịnh Vân Hiên rõ ràng mang theo sự tức giận, nếu như Lưu Thiên Hàn đồng ý chia tay với Nhan Nhã Tịnh, bà ta còn phải đi tìm Nhan Nhã Tịnh?

Thịnh Vân Hiên vốn dĩ đã có ấn tượng không tốt với Nhan Nhã Tịnh, bà ta quen với việc người khác thuận theo mình, lần này Nhan Nhã Tịnh lại từ chối bà ta, ấn tượng của bà ta với Nhan Nhã Tịnh càng xấu hơn, cũng càng quyết tâm muốn chia rẽ Nhan Nhã Tịnh và Lưu Thiên Hàn.

Nếu như không phải từ nhỏ bà ta đã được dạy dỗ phải tao nhã, muốn duy trì tác phong, lúc nãy bà ta nhất định đã cho Nhan Nhã Tịnh một cái tát, nói cô là là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga!

Cung Tư Mỹ cũng cảm nhận được cơn tức giận của Thịnh Vân Hiên, cô ta vui vẻ thêm dầu vào lửa.

“Dì Thịnh, Nhan Nhã Tịnh đúng là quá đáng mà, cô ta sao có thể nói chuyện với dì như vậy!” Cung Tư Mỹ thân thiết an ủi Thịnh Vân Hiên: “Dì Thịnh, dì đừng tức giận nữa, bị loại người này làm cho tức giận đến hại người, không đáng đâu.”

“Nhan Nhã Tịnh chủ động quyến rũ Hàn Trung Văn, cô ta đã sinh cho Hàn Trung Văn hai đứa con, anh Thiên Hàn chỉ là nhất thời hồ đồ, mới ở bên cô ta, cháu nghĩ, sớm muộn gì cũng có một ngày anh Thiên Hàn sẽ hiểu ra.”

Bình luận

Truyện đang đọc