NGHE BẢO BOSS HÀN NGHIỆN VỢ LÊN TRỜI

CHƯƠNG 535

An Trí Dũng hoàn toàn không để sự đe dọa của Tô Thu Quỳnh vào mắt, anh ta bước từng bước tới gần, hung tàn như chó sói.

“Tô Thu Quỳnh, con người của tôi đây có khẩu vị khá là nặng, dù cho cô có biến thành xác chết nhưng cũng đừng mong tôi buông tha cho cô!”

“An Trí Dũng, cái tên điên này!”

Tô Thu Quỳnh dùng sức đẩy An Trí Dũng, cả người cô tràn đầy cảm giác bất lực. An Trí Dũng, anh ta chẳng thèm để ý đến việc sẽ gây ra mạng người, lời dọa dẫm của cô không có một chút tác dụng nào đối với anh ta, rốt cuộc cô phải làm như thế nào mới có thể cứu con của cô đây?!

Khoảnh khắc cơ thể lại bị An Trí Dũng ném xuống đất một lần nữa, Tô Thu Quỳnh cảm thấy bản thân càng chảy nhiều máu hơn.

Cái cảm giác này, giống như có một sinh mạng tràn đầy sức sống đang dần rời khỏi cơ thể của mình.

Mà cô lại muốn giữ sinh mệnh này lại trong bụng cô.

Thấy An Trí Dũng mỉm cười quỷ quái đè lên người cô, Tô Thu Quỳnh cắn chặt răng, cô nắm lấy một tảng đá to bằng lòng bàn tay dưới mặt đất, rồi đập vào người An Trí Dũng một cách dữ tợn.

An Trí Dũng cũng đã chú ý tới hành động nhỏ của Tô Thu Quỳnh từ lâu, anh ta tóm lấy tảng đá từ tay Tô Thu Quỳnh và hung bạo tát một bạt tai vô mặt cô.

“Con chó cái hôi hám, vậy mà muốn bày mưu tính kế tôi! Xem tôi dạy dỗ cô như thế nào!”

Nói rồi, An Trí Dũng không ngừng đấm đá Tô Thu Quỳnh.

Tô Thu Quỳnh run lẩy bẩy trong đau đớn, cô nhìn chằm chằm vào An Trí Dũng, khát vọng muốn phanh thây xé xác anh ta, nhưng cô không đánh lại An Trí Dũng, chỉ có thể tuyệt vọng chấp nhận những cơn đau này.

Tầm nhìn trước mắt dần trở nên mờ mịt, dường như cô lại trở về lúc ở nhà tù, khi đó, mỗi ngày chẳng được ăn bao nhiêu cơm nhưng cứ phải chịu đựng những trận đòn đánh rồi đá không ngớt.

Hiện giờ, cô đã ra tù rồi, nhưng tại sao cơn đau này vẫn chưa có hồi kết vậy!

An Trí Dũng đá một cú thật mạnh vào bụng dưới của Tô Thu Quỳnh, đầu ngón tay Tô Thu Quỳnh chợt run lên, thế giới của cô âm u mịt mù.

Hoá ra, cái chết mới là tận cùng của mọi nỗi đau!

Thấy cuối cùng Tô Thu Quỳnh cũng ngoan ngoãn, An Trí Dũng mới dừng động tác trên chân lại.

Ánh trăng lạnh lẽo chiếu lên trên mặt anh ta, lúc này nhìn anh ta giống như một con thú hung dữ ăn thịt người không nhả xương.

Anh ta tiện tay ném áo khoác của mình sang một bên, cong môi, tinh thần thoải mái mà đi đến trước mặt Tô Thu Quỳnh.

Anh ta vươn tay, đúng lúc muốn túm lấy bả vai Tô Thu Quỳnh để nhấc cô ấy lên, giọng nói đầy nôn nóng và đau lòng của Nhan Nhã Tịnh vang lên trong bầu trời đêm.

“Thu Quỳnh!”

Ánh đèn xe thể thao của Lưu Thiên Hàn vừa vặn chiếu lên trên người Tô Thu Quỳnh và An Trí Dũng, cô có thể nhìn thấy rõ ràng một viên đá dưới người Tô Thu Quỳnh, bị nhuộm đỏ màu máu.

Mắt Nhan Nhã Tịnh đỏ ngầu, cô không chờ Lưu Thiên Hàn mà xông về An Trí Dũng và Tô Thu Quỳnh như thể đang phát điên, một đấm đánh thẳng vào mặt An Trí Dũng không chút do dự.

Bình luận

Truyện đang đọc