Chương 969
Ánh mắt An Tình tràn đầy mong đợi, cô ta chắc mẩm rằng Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ sẽ nói chuyện giúp mình.
Cô ta biết hai đứa ranh này rất thông minh, nhưng cho dù chúng có thông minh hơn trẻ con bình thường một chút, dù chúng có biết tính kế thì còn có thể đùa giỡn một người lớn như cô ta chắc!
Có lẽ hôm nay bọn nó cố tình định hù doạ cô ta, để cô ta xin lỗi Tô Thu Quỳnh, bọn chúng vui rồi sẽ không so đo với cô ta nữa.
“Không thể!”
Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ cùng lên tiếng, giọng điệu không hề có đường thương lượng.
An Tình không dám tin thừ người ra, rất lâu sau mới tìm lại được giọng mình: “Cái gì? Chẳng phải lúc nãy hai đứa nói chỉ cần bác xin lỗi Tô Thu Quỳnh thì hai đứa sẽ đồng ý giúp bác sao? Hai đứa có ý gì đây? Bác nói cho hai đứa biết, con nít nói dối thì miệng sẽ bị thối rữa đấy!”
“Bà bác An, bọn cháu nói dối lúc nào? Vừa rồi bọn cháu nói, nếu bác cho bọn cháu nhìn thấy thành ý thì mới đồng ý giúp bác, nhưng mà hai con mắt bọn cháu có nhìn thấy thành ý của bác đâu!” Nhan An Mỹ bất đắc dĩ nhún vai, dáng vẻ ngây thơ vô tội.
Hôm nay An Tình đến đây vốn đã phải gắng gượng nén giận rồi, nghe Nhan An Mỹ nói xong lời này, cô ta lập tức nổi điên.
“Bọn mày chơi tao có phải không!”
“Đúng vậy, bọn tôi chơi bác đấy!” Nhan An Mỹ chớp chớp đôi mắt to tròn, trưng ra dáng vẻ hồn nhiên, ngây thơ như thiên sứ.
“Bọn mày dám chơi tao à! Xem tao dạy dỗ bọn mày thế nào!” An Tình nói xong liền bưng ly cà phê trước mặt lên hất thẳng vào mặt Nhan An Mỹ.
“Bà bác An, bác định làm gì vậy?!”
Nhan An Mỹ giả vờ hoảng sợ, cô bé vội vàng lui về sau, nhưng cà phê trong tay An Tình vẫn tạt mạnh lên mặt cô bé.
Nhan An Mỹ thầm khen mình một câu thông minh, sau đó lập tức che mặt khóc toáng lên.
“Đau quá! Đau quá!”
Nhan An Mỹ vừa ôm mặt vừa lùi về phía sau: “Bà bác An, rốt cuộc cháu chọc gì bác chứ? Vì sao bác lại dùng cà phê tạt cháu? Hu hu, mặt của cháu đau quá! Cứu với, mặt của cháu đau quá!”
Quán cà phê rất lớn, mà trong quán cũng không có nhiều khách, nhân viên phục vụ đều đang nghỉ ngơi trong phòng bếp, như thể cũng không hề chú ý tới động tĩnh bên này, không có ai chạy ra xem tình hình ngay cả.
“An Mỹ, em sao vậy? Để anh đưa em tới bệnh viện!”
Nhan An Bảo còn chưa nắm lấy bàn tay nhỏ của Nhan An Mỹ thì An Tình đã túm lấy cổ áo cậu bé.
“Còn cả mày nữa!” An Tình hung ác nhìn chằm chằm Nhan An Bảo, dáng vẻ đó như thể muốn lột da nuốt sống Nhan An Bảo vậy.
“Mày với đứa em miệng mồm thối hoắc kia của mày đều chẳng phải thứ tốt lành gì! Để xem hôm nay tao dạy dỗ mày như thế nào!”
An Tình vừa nói vừa dồn sức vung mạnh một cái, cơ thể của Nhan An Bảo không không chế được ngã rạp sấp xuống đất.
Thật ra An Tình chỉ quăng cậu bé nhẹ một cái thôi, cũng không đến mức khiến Nhan An Bảo ngã được, nhưng dưới sự dạy dỗ của nhóc diễn sâu Nhan An Mỹ, diễn xuất của Nhan An Bảo cũng tiến bộ lên, cậu bé ngã xuống đất, hoàn toàn không nhìn ra được chút dấu vết đang diễn nào cả.