Chương 1252
Lâm Tiêu vội vàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Tô Thu Quỳnh, giải thích loạn cả lên: “Thu Quỳnh, em phải tin anh, thật sự anh chưa từng chơi three some với phụ nữ! Trước kia anh đúng là không ra gì thật, nhưng anh không thể làm chuyện như vậy được đâu!”
Thấy Tô Thu Quỳnh vẫn một biểu cảm anh không cần giải thích nữa, trong lòng em đã hiểu hết rồi, Lâm Tiêu càng lo lắng hơn.
“Thu Quỳnh, hồi trung học anh chưa từng làm chuyện đó mà. Khi đó anh còn là một cậu bé ngoan ngoãn, anh… Nhiều lắm thì anh chỉ từng xem loại phim kia thôi. Thu Quỳnh, em tin anh có được không?”
Lâm Tiêu cắn răng, nói tiếp: “Thu Quỳnh, anh thừa nhận là, hồi trung học anh đúng là từng cùng hai bạn nữ đi thuê phòng…”
Không chờ Lâm Tiêu nói hết câu, Tô Thu Quỳnh đã trầm giọng: “Lâm Tiêu, anh đi thuê phòng với hai bạn nữ thật đấy à! Anh giỏi đấy nhỉ!”
Tô Thu Quỳnh không biết mình bị làm sao nữa, những chuyện hoang đường trước kia của Lâm Tiêu cô đều biết hết.
Đến cả chuyện chơi three some mà cô cũng cảm thấy mình có thể bình tĩnh đón nhận được. Nhưng bây giờ thật sự nghe chính miệng Lâm Tiêu nói anh đã từng ở khách sạn với hai người phụ nữ, trong lòng cô vẫn có một nỗi đau âm ỉ khó tả cùng cảm giác chua xót kỳ lạ.
Tô Thu Quỳnh nhẹ nhàng ấn lên ngực mình, dường như trong lúc vô tình cô đã thật sự thích Lâm Tiêu, chẳng qua là trong tiềm thức cô vẫn cứ không muốn thừa nhận mà thôi.
Bởi vì thích anh, cho nên trái tim sẽ chua xót, và sẽ… ghen.
Lâm Tiêu: “Anh…”
Lâm Tiêu cảm thấy mình đúng là càng tô càng đen, anh cũng muốn tát chết mình, vĩnh viễn không được siêu sinh.
Nhưng cho dù anh thật sự muốn tát chết mình, thì trước khi chết, anh cũng không thể Tô Thu Quỳnh tiếp tục hiểu lầm được!
Thấy nụ cười trên khóe môi Tô Thu Quỳnh càng lúc càng lạnh, cô còn rút tay ra khỏi tay anh, xoay người không để ý tới anh nữa. Lâm Tiêu vội vàng nhào tới, ôm chặt lấy cô từ phía sau.
“Thu Quỳnh, anh chưa từng ở khách sạn với hai cô gái đó. Không đúng, anh đã từng ở với họ rồi!”
Lời nói của Lâm Tiêu lộn xộn, chính anh cũng không biết mình nói gì nữa: “Nhưng anh và bọn họ thật sự không làm chuyện đó trong khách sạn! Anh và bọn họ chơi cờ tỷ phú cả đêm!”
“Lâm Tiêu, anh không cần giải thích với em, em không tin anh đơn thuần như vậy đâu! Vào khách sạn với gái để chơi cờ tỷ phú? Lừa ai vậy!”
Nghe những lời này của Tô Thu Quỳnh, Lâm Tiêu càng hận quá khứ thác loạn của mình.
Nhìn đi, lịch sử đen của anh quá nhiều, người ta cũng không tin anh đã từng là một chàng trai đơn thuần. Đây chính là hậu quả thê thảm của việc không quý trọng danh dự.
Thấy Tô Thu Quỳnh lại muốn hất anh ra, Lâm Tiêu dứt khoát ôm lấy cánh tay cô, y như chú cún con sợ bị chủ nhân vứt bỏ, không cho cô có cơ hội đẩy anh ra.
“Thu Quỳnh, anh thật sự không lừa em! Anh và bọn họ vào khách sạn thật sự chỉ chơi cờ tỷ phú cả đêm!”
“Thu Quỳnh, anh thề, anh tuyệt đối không lừa em, nếu anh dối gạt em thì ra ngoài sẽ bị xe đụng…”