NGHE BẢO BOSS HÀN NGHIỆN VỢ LÊN TRỜI

Chương 1125

Nhan Nhã Tịnh đương nhiên không muốn cứ để anh rời đi như vậy, cô bước nhanh tới, từ phía sau ôm chặt lấy anh, ngực cô áp chặt vào lưng anh, cô thì thầm lặp đi lặp lại, “Em không chia tay, em không chia tay! Anh Lưu, em không chia tay!”

“Anh Lưu, rốt cuộc em phải nói thế nào anh mới chịu tin? Anh không phải thế thân! Anh không phải là thế thân cho bất kỳ người nào cả! Bởi vì anh chính là Anh Lưu của em!”

“Em đưa anh đến khu rừng nhỏ của Đại học Vân Hải không phải là coi anh thành thế thân, mà là muốn đưa anh đi ôn lại chuyện xưa, em muốn giúp anh nhớ lại chuyện trước kia!”

Nhìn đi, người phụ nữ này, bây giờ xưng hô với anh cũng biến thành Anh Lưu luôn rồi! Còn dám nói không coi anh là thế thân!

Lưu Thiên Hàn xoay người, anh gỡ từng ngón tay của Nhan Nhã Tịnh đang ôm trên người anh xuống, anh nhìn chằm chằm Nhan Nhã Tịnh, trong đôi mắt thâm u không có một chút ánh sáng.

“Nhan Nhã Tịnh, điều mà tôi chán ghét nhất trên đời này, chính là đã tin những lời hoa ngôn xảo ngữ của cô, còn động lòng với cô, cô yên tâm, về sau sẽ không nữa đâu!”

“Tôi là Lưu Gia Thành, tôi nhớ rất rõ ràng, tôi là Lưu Gia Thành! Lưu Gia Thành tôi còn không đáng chê cười đến mức vì một người phụ nữ mà thay thế thân phận của em trai mình!”

Không ngừng lại một giây phút nào nữa, Lưu Thiên Hàn không chút thương tiếc đẩy Nhan Nhã Tịnh ra, rồi lên xe.

Cửa xe đóng sập lại, khoảnh khắc đó, tựa như hai người bọn họ dừng lại ở hai thế giới khác nhau.

Từ cửa kính xe, Lưu Thiên Hàn có thể nhìn thấy rõ ràng gương mặt đầy đau khổ của Nhan Nhã Tịnh, anh vô thức vươn tay ra, muốn vuốt ve gương mặt cô, nhưng giữa hai người bọn họ, còn ngăn cách bởi một lớp cửa kính xe, động tác của anh, châm biếm khôn tả.

Liền giống như, anh nhiệt tình muốn móc trái tim chân thành của mình tặng cô, còn trong tim trong mắt cô chỉ có một người khác, châm chọc làm sao!

Lưu Gia Thành anh, thật hèn hạ ti tiện!

Cưỡng ép bản thân thu hồi tầm mắt từ trên mặt Nhan Nhã Tịnh về, Lưu Thiên Hàn nhấp chân ga, chiếc xe thể thao lao đi như điện xẹt, mang theo trái tim chân thành của anh, rời khỏi cô càng lúc càng xa.

Nhan Nhã Tịnh lao lên, muốn đuổi theo Lưu Thiên Hàn, nhưng tốc độ của con người sao có thể so sánh với xe thể thao được, trong nháy mắt, chiếc Koenigsengg màu đen đã biến mất nơi góc phố, cô bàng hoàng ngồi trên đất, vừa cười vừa khóc giống như một kẻ điên.

Nhan Nhã Tịnh cũng cảm thấy thế giới này quá mức châm biếm, rất nhiều người sẵn lòng tin vào một lời nói dối, đến cuối cùng, sự thật ngược lại lại càng giống lời nói dối hơn.

Anh Lưu, em sẽ không buông tay, dù cho anh có ghét em, hận em, em cũng sẽ không buông tay!

Tình nhân cãi nhau, vấn đề cần phải được giải quyết ngay trong ngày, để qua đêm, vấn đề chắc chắn sẽ càng lúc càng lớn.

Nhan Nhã Tịnh vốn định trực tiếp lái chiếc bọ cánh cứng của cô, đuổi đến biệt thư của Lưu Thiên Hàn, nhưng tâm trạng lúc này của cô quá sa sút, cô sợ cô không cách nào thể hiện được một mặt tốt nhất của mình trước mặt Anh Lưu, nên cô vẫn là bỏ qua ý niệm đuổi theo ngay trong đêm nay.

Dùng thời gian một đêm để chỉnh đốn tâm trạng của bản thân, sáng sớm ngày thứ hai, cô mang theo một bịch lớn rau xanh từ trong tủ lạnh, lao đến biệt thự của Lưu Thiên Hàn.

Lần trước trời mưa, cô đã biết mật mã vào biệt thự của Lưu Thiên Hàn, cho nên cô dễ dàng tiến vào biệt thự của anh.

Lặt rau, rửa rau, làm một bàn đồ ăn sáng tinh xảo, bận rộn nhưng trong lòng vui vẻ.

Bình luận

Truyện đang đọc