Chương 1144
Người phụ nữ này, còn dám nói anh mù?
Vừa cúi đầu, Lưu Thiên Hàn lại nhìn thấy trên người Nhan Nhã Tịnh đang khoác áo khoác âu phục, anh cảm thấy chính mình đúng là bị tức đến biến thành kẻ mù rồi.
“Nhan Nhã Tịnh, ai cho cô mặc áo của tên trai lơ đó? Nhan Nhã Tịnh, cô thích tên trai lơ đó đến vậy sao? Nhan Nhã Tịnh, cô…”
Không đợi Lưu Thiên Hàn nói hết lời, Nhan Nhã Tịnh đã cởi áo khoác của Thẩm Quyện đang khoác trên người cô xuống, cô ngẩng mặt, trong mắt sóng nước dập dờn, nhảy nhót nịnh nọt rõ ràng, “Anh Hai, em không thích Thẩm Quyện, em chỉ thích anh.”
Nói đoạn, Nhan Nhã Tịnh chủ động hôn anh.
Lưu Thiên Hàn, “…”
Lưu Thiên Hàn từng nghĩ qua về phản ứng của Nhan Nhã Tịnh, anh cảm thấy, cô có thể sẽ tự biện giải cho mình, cô cũng có thể sẽ trực tiếp thừa nhận mối quan hệ giữa cô và Thẩm Quyện.
Nhưng làm thế nào anh cũng không nghĩ tới, Nhan Nhã Tịnh sẽ trực tiếp hôn anh.
Cái cô gái nhỏ này, sao lại ra bài hoàn toàn không theo lẽ thường thế này chứ!
Lưu Thiên Hàn cao quý lãnh diễm hừ hừ một tiếng, anh cái người này, trước giờ đều là ăn mềm không ăn cứng, Nhan Nhã Tịnh đối với anh như vậy, một bụng tức giận của anh đều không phát ra được.
Nhan Nhã Tịnh thấy lông vốn dựng ngược của người nào nó đã được vuốt xuôi, cô đáng thương tội nghiệp lại chân thành mà nhìn anh, hận không thể móc trái tim của mình ra cho anh xem, để anh xem xem, cô có bao nhiêu yêu thích quý trọng anh.
“Anh Hai, em với Cậu Thẩm thật sự không phải như anh nghĩ đâu. Em cũng không biết tại sao anh lại cho rằng em với anh ấy hôn nhau, nhưng thật sự là em không có hôn anh ấy.”
Nhan Nhã Tịnh nghĩ nghĩ, cô hạ mềm giọng nói tiếp, “Anh Hai, có phải do vấn đề về góc độ hay không, nên anh nhìn nhầm rồi?”
Mắt cá chân càng lúc càng đau, nhưng Nhan Nhã Tịnh vẫn cố chống đỡ từng bước từng bước tiến đến gần Lưu Thiên Hàn, “Anh Hai, em sẽ không hôn người đàn ông khác, em chỉ thích anh thôi!”
Hừ!
Cơn giận trong lòng Lưu Thiên Hàn vẫn như cũ chưa nguôi hết, tiếp tục duy trì cao quý lãnh diễm.
“Anh Hai, hôm nay Cậu Thẩm đã giúp em giải vây, khiêu vũ với anh ấy chỉ là phép lịch sự xã giao thôi, Anh Hai, nếu anh không vui, về sau em sẽ giữ khoảng cách với Cậu Thẩm, anh đừng tức giận nữa có được không?”
Nhan Nhã Tịnh nhận thấy thái độ của Lưu Thiên Hàn dường như đã mềm xuống, cô vươn ra bàn tay nhỏ mềm mại, nịnh nọt ôm lấy cánh tay anh, “Anh Hai, sau này những việc mà anh không thích, em đều sẽ không làm. Anh Hai, chúng ta đừng chia tay có được không?”
“Nhan Nhã Tịnh, cô thích tôi? Cô thích tôi cái gì?” Lưu Thiên Hàn cười tự giễu, “Thích gương mặt giống hệt Thiên Hàn này của tôi?! Nhan Nhã Tịnh, nếu là như vậy thì xin lỗi, tôi còn thực không có loại yêu thích đặc biệt như thích đi làm thế thân cho người khác!?
Nhan Nhã Tịnh không lập tức nói chuyện, cô chỉ vươn tay, tỉ mỉ vuốt ve theo hình dáng lông mày của Lưu Thiên Hàn, nhìn cô si mê nhìn chằm chằm mặt anh, tâm trạng của Lưu Thiên Hàn càng thêm cáu kỉnh.
“Nhan Nhã Tịnh, bỏ cái tay bẩn của cô ra!”
“Anh Hai, anh không phải là thế thân của ai cả!”