CHƯƠNG 1328
Năm đó, anh ta sao có thể là một tên khốn nạn như vậy, chỉ vì một câu nói của Cung Tư Mỹ mà gi3t chết đứa con của bọn họ ?
Hối hận không?
Thực ra anh ta từ đầu đến cuối đều hối hận.
Khi đó buộc phải kết hôn với Liễu Đào, do cực kỳ chán ghét nên Phí Nam Châu muốn tìm đủ mọi cách làm cho cô ấy tổn thương.
Lấy đi đứa con của cô ấy chỉ là khiến cô ấy thêm tổn thương.
Nhưng khi nhìn thấy phần máu thịt lẫn lộn mà bác sĩ đẩy ra từ phòng mổ, anh ta đã hối hận rồi.
Chẳng qua anh ta quá tự cao, cho dù hối hận bao nhiêu đi nữa, cũng chỉ nói Liễu Đào đáng bị như vậy, anh ta chưa bao giờ mong đợi đứa nhỏ đó.
Chỉ có thâm tâm anh ta tự biết đã bao nhiêu lần gặp ác mộng, chợt tỉnh dậy lúc nửa đêm.
Anh ta hết lần này đến lần khác mơ thấy một đứa nhỏ mũm mĩm gọi anh ta là ba, ba ơi, sao ba không cần con?
Mỗi lần như vậy, đôi mắt của anh ta lại không kiểm soát được mà rơm rớm nước, anh mở mắt ra, muốn ôm Liễu Đào, nhưng cuối cùng, tất cả sự dịu dàng lại trở thành những điều ác độc hơn đối với cô ấy.
“Đáng ra Liễu Đào sẽ không đi nhanh như vậy.”
Nhan Nhã Tịnh vẫn tiếp lời, “Khi Liễu Đào phát hiện ra bệnh của mình, tuy đã ở giai đoạn cuối, nhưng chỉ cần cô ấy phối hợp điều trị, cô ấy vẫn gượng được qua sinh nhật của anh.”
Nhan Nhã Tịnh cười chua chán, tiếp tục nói: “Ung thư tử c ung giai đoạn cuối, kiêng kỵ nhất là chuyện làm vợ chồng, anh thậm chí còn làm tổn hại thân thể với cô ấy.”
“Phí Nam Châu, chính anh đẩy nhanh cái chết của Liễu Đào.”
Phí Nam Châu đau đớn đến bần thần, ngày sinh của anh ta …
Còn gần hai tháng nữa mới đến sinh nhật anh.
Nói cách khác, cô vốn còn hai tháng, nhưng vì chịu tổn thương do anh ta gây ra hết lần này đến lần khác, cuộc sống tươi đẹp của cô ấy đã lụi tàn sớm hơn dự tính.
Đúng thế, đêm nay, cú đấm của anh ta thúc thật mạnh vào bụng dưới của cô ấy.
Những dấu vết đáng sợ như vậy, anh ta còn nghĩ chỉ khiến cô ấy đau đớn một chút, nhưng cô ấy đang bệnh nặng, đó là muốn lấy mạng cô ấy!
Hơn nữa, đêm nay khi rời khỏi biệt thự, anh ta còn đẩy cô ấy rất mạnh.
Anh ta thấy bụng cô đập mạnh vào cạnh bàn, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó vì đau, cả người run lẩy bẩy.
Lúc đó, không biết cô ấy đau đớn đến nhường nào!
Cô ấy rất đau, cho nên không bao giờ muốn tỉnh lại nữa!
“Liễu Đào, là anh hại chết em”
Mùi máu tanh nồng nặc lan tràn trong cổ họng Phí Nam Châu, anh ta cúi mặt, lưu luyến ngắm khuôn mặt nhỏ nhắn của Liễu Đào.
Khóe môi cô ấy cong nhẹ, có phải cô ấy cảm thấy cái chết là một sự giải thoát đối với bản thân không?
Hay là nói rời xa anh ta, là một sự giải thoát?
Liễu Đào, sao em lại muốn rời xa anh chứ!
Nhìn thấy một tờ giấy với vài dòng viết trên chiếc bàn cạnh đó, Phí Nam Châu biết đó là lời cuối cùng của Liễu Đào để lại cho mình.