CHƯƠNG 1424
Ngọn lửa hy vọng trong lòng cô ta rừng rực cháy lên, cô ta khóc đến càng tợn hơn một chút, trong giọng nói còn mang theo âm mũi nặng nê.
“Nam Châu, em không biết anh vì sao đột nhiên lại trở nên chán ghét em như vậy, Nam Châu, đừng chán ghét em nữa, chúng ta về sau sẽ thật tốt, có được không?”
“Nam Châu, em biết trong lòng anh có em, về sau em sẽ đối với anh càng tốt hơn nữa, chúng ta đừng cãi lộn nữa, có được không?”
“Nam Châu, anh cũng đừng nói là anh không muốn em nữa! Em không tin trong lòng anh không có em! Nếu trong lòng anh không có em, anh sẽ vì muốn dỗ em vui mà ngay cả đứa con của Liêu Đào đều không c ần sao?! Nam Châu, đừng tự lừa mình dối người nữa, anh đối với Liêu Đào chỉ là hổ thẹn thôi, anh căn bản không yêu cô ta, trong lòng anh chỉ có em!”
Đầu óc của Phí Nam Châu, ầm một tiếng nổ vang.
Cái chết của đứa con của anh ta với Liễu Đào là vảy ngược của anh ta, anh ta không ngờ, Cung Tư Mỹ lại không biết sợ chết mà chạm vào vảy ngược của anh ta.
Đời này của anh ta, chuyện hối hận nhất chính là vì mấy giọt nước mắt giả tạo của Cung Tư Mỹ mà não tàn gi ết chết cốt nhục thân sinh của mình.
Vì Liêu Đào không chịu phối hợp, anh ta còn để bác sĩ đối xử tệ với cô ấy như vậy, thậm chí còn cố ý khiến cô chịu khổ.
Biết đâu, nếu anh ta không cưỡng chế lấy đi đứa con trong bụng Liêu Đào, cô ấy sẽ không mắc phải căn bệnh đáng chết đó!
Giọng nói của Cung Tư Mỹ vấn đang tiếp tục, “Nam Châu, đừng tự lừa mình dối người nữa có được không? Anh nói với em loại lời nói tàn nhẫn như vậy, chỉ sẽ tổn thương đến người anh yêu nhất mà thôi!”
“Nam Châu, sau này, yêu em cho tốt, có được không?”
Nói đoạn, Cung Tư Mỹ như chim nhỏ nép người dựa vào trong ngực Phí Nam Châu.
Giống như bị thứ gì bẩn thỉu đụng phải, trên tay Phí Nam Châu mạnh mẽ ra sức, hung ác đẩy Cung Tư Mỹ ra.
Sức lực anh ta lớn, cộng thêm Cung Tư Mỹ cũng không ngờ lời nói cô ta đều đã nói đến mức này rồi, anh ta còn hung ác với cô ta như vậy, cô ta không đề phòng, thân người nặng nề ngã xuống đất.
Hôm nay cô ta mặc một chiếc váy liền áo màu trắng ánh trăng, lúc té ngã, chân bị chà sát mạnh xuống đất.
Lòng tự tôn của Cung Tư Mỹ bị đả kích nghiêm trọng, cô ta vừa uất ức vừa phấn hận, cô ta ngẩng mặt lên, nước mắt vòng quanh nhìn Phí Nam Châu, “Nam Châu, anh bị điên rồi có phải không! Anh có biết anh đang làm gì không?”
“Anh đang tổn thương em, tổn thương người con gái mà anh yêu nhất!”
“Cung Tư Mỹ, cô còn thật biết dát vàng lên mặt mình! Tối qua tôi đã nói rất rõ ràng với cô, tôi không yêu cô, trong lòng tôi chỉ có Liêu Đào.”
“Em không tin!” Cung Tư Mỹ kích động hét to, ‘Nam Châu, em không tin trái tim của một người nói thay đổi liền thay đổi! Mấy ngày trước anh còn nói qua, anh sẽ đối xử tốt với em cả đời, anh…
“Cung Tư Mỹ, đăng một bài làm sáng tỏ, nói cho mọi người biết, là cô cố ý hãm hại tôi và Nhan Nhã Tịnh! Những nhà báo cố ý bôi nhọ Nhan Nhã Tịnh cũng là cô mua chuộc!”
“Em không có!” Cung Tư Mỹ đương nhiên không chịu thừa nhận những chuyện mà cô ta đã làm, “Nam Châu, em không làm sai, sao anh lại ép em phải nhận sai?!”
“Nam Châu, chẳng lẽ vì sự hổ thẹn của anh với Liêu Đào, anh liền ép người con gái anh yêu nhất đến đường cùng sao? Nam Châu, anh ép em như vậy, đợi đến lúc anh tỉnh táo lại anh sẽ đau lòng cho mà coi!”