Chương 1116
“Cái gì! Gia Thành, lời này của con là ý gì?” Thịnh Vân Hiên nhịn không được kinh ngạc kêu lên, theo như bà thấy, việc anh và Cung Tư Mỹ kết hôn đã chắc như đinh đóng cột, anh trước giờ cũng im lặng thừa nhận, làm thế nào bà cũng không ngờ được anh lại mở miệng phản đối.
“Anh Gia Thành, anh bình tĩnh một chút! Anh đừng chọc giận mẹ được không?” Cung Tư Mỹ khẽ kéo tay áo của Lưu Thiên Hàn, chỉ sợ Lưu Thiên Hàn nói ra việc bọn họ đã chia tay.
“Mẹ, con với Cung Tư Mỹ đã chia tay rồi!”
Nhan Nhã Tịnh không đồng ý công khai mối quan hệ của bọn họ, nhưng không có nghĩa là anh không thể công bố việc anh và Cung Tư Mỹ đã chia tay.
Coi như không nhìn thấy vẻ chấn kinh của Thịnh Vân Hiên mà nét đau khổ trong mắt Cung Tư Mỹ, Lưu Thiên Hàn nói tiếp từng câu từng chữ, “Mẹ, con không yêu Cung Tư Mỹ, con sẽ không cưới một người mà con không yêu, cho nên bọn con không thể kết hôn!”
“Gia Thành, con vừa mới nói gì? Có phải mẹ nghe nhầm rồi không?” Thịnh Vân Hiên nhịn không được hỏi Lưu Thiên Hàn.
“Mẹ, con có người mình thích rồi, con phát hiện người con thích là người khác, con không thể khiến Cung Tư Mỹ bị lỡ làng.”
“Anh Gia Thành…”
Lưu Thiên Hàn không chừa cho cô ta chút thể diện nào, Cung Tư Mỹ khó chịu rơi nước mắt.
Nhưng đàn ông ấy mà, khi không yêu một ai đó thì tàn nhẫn nhất, chớ nói chi là nước mắt, cho dù cô ta có chảy đầy mặt máu, Lưu Thiên Hàn cũng sẽ không hồi tâm chuyển ý.
Cao Bắc Vinh còn mừng hơn cả người trong cuộc, anh ta mờ ám đá lông nheo với Lưu Thiên Hàn, “Anh hai Lưu, làm tốt lắm!”
Thịnh Vân Hiên ngẩng mặt lên, vừa hay nhìn thấy một màn liếc mắt đưa tình này của Cao Bắc Vinh, mí mắt bà nhịn không được co giật một cái, thoắt cái như đánh hơi thấy mùi vị gì đó không bình thường.
Bà hy vọng là giác quan thứ sáu nhạy cảm của bà sai rồi, ai ngờ một giây sau bà lại nhìn thấy, đứa con trai ít nói ít cười trước giờ của bà đáp trả lại Cao Bắc Vinh… một nụ cười sủng nịnh.
Đằng!
Thịnh Vân Hiên từ trên ghế đứng bật dậy, chẳng lẽ nào, người mà đứa con trai yêu quý của bà thích, chính là Cao Bắc Vinh?!
Thịnh Vân Hiên ra sức đè lại trái tim như muốn vọt ra ngoài của mình, bà chớp chớp mắt nhìn chằm chằm Lưu Thiên Hàn và Cao Bắc Vinh, nhưng dường như hai người bọn họ không có cảm giác với cái nhìn chăm chú của bà, Cao Bắc Vinh vẫn như trước làm những động tác nhỏ như mắt qua mày lại các kiểu với Lưu Thiên Hàn, còn Lưu Thiên Hàn thì đối với anh ta hoàn toàn là một bộ dung túng và sủng nịnh.
Dạo gần đây Thịnh Vân Hiên bị tiểu thuyết đam mỹ đầu độc sâu sắc, nhìn thấy sự tương tác qua lại giữa con trai mình và Cao Bắc Vinh bà lại rầm một tiếng ngã lại trên ghế.
Đây rõ rành rành chính là phiên bản đời thực của tiểu thuyết hư cấu ngọt ngào bá đạo công với ôn nhu thụ mà!
Chẳng lẽ, lúc đầu khi con trai yêu quý của bà ở bên Cung Tư Mỹ là do nó chưa phát hiện ra chân tâm của mình? Bây giờ phát hiện ra Cao Bắc Vinh mới là chân ái của nó, nó bèn không chút do dự đá văng Cung Tư Mỹ?!
Thịnh Vân Hiên đau thương ngập tràn trong lòng, hoàn toàn không còn tâm tình tiếp tục chơi mạt chược nữa, bà lại không thể làm cho rõ việc này, vạn nhất, vốn dĩ hai đứa nó mới nảy chút mầm thôi, sau khi bà khơi ra lại biến thành lửa lan đồng cỏ thì biết phải làm sao?