CHƯƠNG 1388
Thấy nam chính của sự kiện tỏ tình lần này đã rời đi, quần chúng ăn dưa cũng không vây xem nữa, trên quảng trường rộng lớn như vậy, chỉ còn lại bốn người Nhan Nhã Tịnh, Lưu Thiên Hàn, Hà Hân Nghiên và Vu Tiếu.
Hà Hân Nghiên dùng sức đẩy Vu Tiếu một cái, “Chị Tiếu, chị còn sững sờ ở đây làm gì? Chị không phải muốn đi làm bóng đèn đó chứ?”
“Tôi mới không cần đi để bị chủ nhiệm Nhan và Cậu Thẩm đút cho một miệng cơm cún đâu! Hân Nghiên, chúng ta đi! Đi ăn thịt nướng!”
Lưu Thiên Hàn vẫn đứng nguyên tại chỗ, Vu Tiếu săn sóc nói, “Anh hai Lưu, anh chắc chắn cũng sẽ không đi làm bóng đèn đâu nhỉ? Làm bóng đèn sẽ bị tổn thọ đấy! Bằng không, anh đi ăn thịt nướng cùng với tôi và Hân Nghiên?”
“Bóng đèn?” Lưu Thiên Hàn nhìn cũng không nhìn Hà Hân Nghiên một cái, mà tầm mắt thẳng tắp rơi trên mặt Nhan Nhã Tịnh, “Nhan Nhã Tịnh, tôi là bóng đèn giữa em và tên trai lơ đó?!”
Trai lơ?
Hà Hân Nghiên và Vu Tiếu đều có chút không hiểu ra sao, theo lý mà nói, Cậu hai Lưu ủng hộ Cậu Thẩm và Nhan Nhã Tịnh ở bên nhau như vậy, quan hệ của anh với Cậu Thẩm hẳn phải rất không tệ chứ nhỉ!
Trai lơ là một từ mang nghĩa xấu, sao Cậu hai Lưu lại nói Cậu Thẩm là trai lơ nhỉ?
Hơn nữa khí thế của Cậu hai Lưu rất đáng sợ rất đáng sợ, giống như muốn ăn thịt người ấy, doạ các cô đều không dám nói chuyện với anh nữa.
Hà Hân Nghiên và Vu Tiếu yếu ớt nhìn Nhan Nhã Tịnh một cái, ý bảo cô nói gì đó, đừng để Cậu hai Lưu tiếp tục toả ra khí áp thấp đáng sợ như này nữa, bọn cô cảm thấy, cứ tiếp tục như thế này nữa, các cô ấy đều sẽ bị Cậu hai Lưu đông lạnh đến chết mất.
“Không… không phải…” Nhan Nhã Tịnh nhẹ giọng nói.
Đầu óc Hà Hân Nghiên và Vu Tiếu càng rối hơn rồi, đây rốt cuộc là tình huống gì nha! Sao có vẻ như chủ nhiệm Nhan rất sợ Cậu hai Lưu nhỉ!
Nhưng cũng không thể trách chủ nhiệm Nhan nhát gan được, Cậu hai Lưu quá đáng sợ, không sợ anh mới là không bình thường ý!
Chỉ có điều, Cậu hai Lưu đối với chủ nhiệm Nhan hung dữ như vậy, có chút không phù hợp với hình tượng nhân vật muội khống nha.
Vào lúc Hà Hân Nghiên và Vu Tiếu sắp bị ép chết dưới khí áp thấp trên người Lưu Thiên Hàn, rốt cuộc Thẩm Quyện cũng đem xe lái đến.
Anh không phải dừng xe bên ngoài quảng trường nhỏ rồi ngồi trên xe đợi Nhan Nhã Tịnh, mà vô cùng săn sóc xuống xe, đi đến trước mặt Nhan Nhã Tịnh, “Nhã Tịnh, anh lái xe đến rồi, chúng ta đi đại học Vân Hải bên đó thôi.”
Nhìn thấy Thẩm Quyện, Hà Hân Nghiên và Vu Tiếu đồng thời hoà hoãn được một hơi.
Hai người bọn họ đều là những người đơn thuần vui vẻ, chịu không nổi nhất chính là bầu không khí kìm nén như thế này, bọn họ không hẹn mà đều nghĩ nên làm gì để hoà hoãn lại bầu không khí.
Dường như tâm linh tương thông, Hà Hân Nghiên và Vu Tiếu đồng thời mở miệng, “Cậu Thẩm, anh còn chưa hôn chủ nhiệm Nhan đâu!”
Đùa bỡn gì đó, Hà Hân Nghiên rành nhất rồi, không đợi Lưu Thiên Hàn nói chuyện, cô ấy kích động vỗ tay hô lên, “Hôn một cái! Hôn một cái!”
Nhan Nhã Tịnh, “…”
Cô đến cùng là có thù có oán gì với các cô ấy chứ, các cô ấy không hại chết cô thì sẽ không bỏ qua hả!